Chương 10

“Để em đi.” Du Nhiễm định đứng dậy thì Lâm Thắng Hoa đã nhanh chân hơn, bà đành ngồi xuống lại, gật đầu, trong lòng có chút khó hiểu nhưng cũng chẳng nói gì, “Vậy anh đi đi.”

“Già rồi hay suy nghĩ linh tinh.” Du Nhiễm lắc đầu, thầm nghĩ với tính cách của Du Hủy Mân, nếu Lâm Thắng Hoa dám làm gì quá phận, chắc chắn con bé sẽ làm ầm ĩ lên.

Có lẽ là do bà đã lo lắng quá mức. Nhìn hai cha con họ thân thiết thế kia, chắc là sắp vượt mặt bà – mẹ ruột của cô bé rồi.

Du Nhiễm vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa cười khổ. Trong khi đó, ở trong phòng Du Hủy Mân, Lâm Thắng Hoa đang bị cô bé đẩy ra: “Đi ra ngoài! Ra ngoài! Con ghét ba!”

Làm sao một cô nhóc có thể đẩy nổi người đàn ông cao lớn kia? Chẳng những không đẩy được, Du Hủy Mân còn bị hắn ôm chặt trong lòng.

Bàn tay to lớn luồn vào trong áo, mặc kệ cô vùng vẫy, cởi phăng chiếc áo lót, mân mê cặp vú mềm mại, trêu chọc nụ hoa nhạy cảm.

“Ghét… Hưm… Ba hư hỏng… Ưm… Không cho ba sờ vú con… A… Đừng véo đầu vú con mà…”

Kiều Tây không thể kiềm chế nổi nữa, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Du Hủy Mân tự đùa bỡn bản thân, hạ thân căng cứng như muốn nổ tung.

Sợ Du Hủy Mân phát hiện ra sẽ giận, Kiều Tây vội vàng cúp điện thoại, nhắm mắt, nằm vật ra giường. Bàn tay luồn vào trong quần, tưởng tượng đến cảnh Du Hủy Mân thủ dâm, ra sức vuốt ve cặc to đang ngẩng cao đầu.

Bên kia, sau khi cúp điện thoại, cô gái nhỏ mệt mỏi trở mình, lẩm bẩm: “Ưm… Muốn cặc ba ba…”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày đi suối nước nóng. Sau ngày hôm đó, mặc dù đã đồng ý đi, nhưng Du Hủy Mân luôn giận dỗi Lâm Thắng Hoa. Du Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, hỏi han con gái mãi cũng không được.

Lâm Thắng Hoa cũng chẳng mấy sốt ruột, chỉ nói con nít hay quên, đến suối nước nóng chơi một chút là quên hết, Du Nhiễm cũng thôi không hỏi han gì nữa.

Sau bữa tối, Du Nhiễm đẩy Du Hủy Mân đang hờn dỗi ra suối nước nóng công cộng, nơi Lâm Thắng Hoa đã chờ sẵn.

Trời còn sớm, suối nước nóng chỉ có lác đác vài người. Du Nhiễm đẩy Du Hủy Mân đến chỗ Lâm Thắng Hoa, còn mình thì ngồi xuống bậc đá đối diện, dựa lưng vào thành bể, thoải mái thở dài rồi nhắm mắt lại.

“Tiểu Mân vẫn còn giận ba sao?”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Du Nhiễm biết ngay là hai cha con đang muốn bồi dưỡng tình cảm. Bà hơi hé mắt nhìn hai người một cái rồi lại nhắm mắt lại.

Lâm Thắng Hoa thì thầm vào tai Du Hủy Mân, tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần. Do nước đẩy, Du Hủy Mân chẳng mấy chốc đã bị Lâm Thắng Hoa ôm trọn trong lòng.

“Hừ, không có, ai thèm giận chứ!”

Nói là giận dỗi, nhưng thực chất là do dục vọng chưa được thỏa mãn. Cơ thể cô luôn khao khát cặc lớn của ba, muốn được tiếp xúc thân mật hơn nữa.

Nhưng sau ngày hôm đó, Lâm Thắng Hoa không hề động chạm gì đến cô. Nỗi sợ hãi khi ba ba không còn yêu thương mình nữa khiến Du Hủy Mân khó chịu, bứt rứt.

Bình luận

Để lại bình luận