Chương 10

“Đau…”

Tô Phàm bị đâm đến nỗi giọng nói trở nên run rẩy, mở to miệng liều mạng thở dốc, nước mắt càng ngày càng nhiều, cô đau đến nỗi chỉ muốn chết đi cho rồi.

Mỗi một lần đâm vào, bụng căng đến mức phồng lên, thứ đó của hắn giống như một chiếc gậy, liều mạng mà thọc vào bên trong bụng của cô, hoàn toàn không hề quan tâm cô có thoải mái hay không.

Hoa huyệt giống như một chiếc miệng nhỏ hút lấy quy đầu của Tào Phó Thanh, thịt non kẹp chặt, khiến hắn chỉ muốn liều mạng đâm vào bên trong. Tào Phó Thanh nhấc một chân của cô đặt lên trêи vai, càng thêm dùng sức thọc vào rút ra. Hạ thân được thỏa mãn, khiến hắn cảm thấy vui sướиɠ không gì sánh kịp.

“Đồ ɖâʍ đãng, là em quyến rũ tôi trước! Đau cái gì mà đau! Ông đây phá thân của em khiến em cảm thấy khó chịu sao?”

“Tôi… Tôi không hề, cầu xin anh, chậm một chút… A chậm một chút, đau quá, oa oa đau……”

Lời cầu xin đứt quãng vang lên, hắn thật sự đã chậm lại, cúi đầu nói với vẻ mặt trào phúng: “Chậm lại em có chịu được không? Cơ thể ɖâʍ đãng của em kẹp tôi chặt như vậy, còn không phải là muốn bị tôi cắm vào sao? Lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, không ngờ trong lúc quan hệ em cũng có nhiều thủ đoạn đến vậy.”

“Tôi không hề… A!”

Quy đầu to lớn đột nhiên thọc vào bên trong, trực tiếp đâm vào đáy huyệt. Vào giây phút ấy, toàn bộ thịt non đều siết chặt lấy côn thịt của hắn, Tào Phó Thanh sướиɠ đến mức da đầu trở nên tê dại.

“Hí! Quá ɖâʍ đãng! Con mẹ nó.”

Hắn tát một cái vào bộ ngực đầy đặn của cô, xúc cảm không tồi, năm ngón tay xòe ra nắm lấy bộ ngực trắng nõn, rất nhanh phía bên trêи đã in hằn dấu tay của hắn.

“A, đau quá, đau quá!”

Tô Phàm xin tha nắm lấy tay hắn: “Đừng đánh tôi, anh đừng đánh tôi, oa oa cầu xin anh, đừng đánh tôi, tôi sai rồi.”

Phản ứng này của cô khiến Tào Phó Thanh cảm thấy có hơi bất ngờ. Hắn nhướng mày, hạ thân đâm sâu vào bên trong, lại lần nữa đâm vào đáy huyệt nhỏ hẹp, hai viên tinh hoàn ở bên ngoài đánh vào hai cánh môi đã sưng đỏ.

“Đánh em thì sao? Không thích à? Sao phải sợ như vậy, cũng không có khả năng đánh chết em. Ngực lớn thế này, không phải là để bị đánh sao?”

Dứt lời, tay của Tào Phó Thanh không nhẹ không nặng lại đánh một chút, bộ ngực trắng nõn không ngừng lắc qua lắc lại trước mặt hắn.

Nhưng lần này Tô Phàm càng phản ứng kịch liệt hơn, hai chân đạp không ngừng, bàn tay còn nắm chặt lấy tay hắn, móng tay cắm sâu vào bên trong thịt, tê tâm liệt phế thét chói tai.

“Đừng mà! Đừng đánh tôi!”

Hai chân của cô vừa đạp vừa đá, Tào Phó Thanh cũng không thể cắm vào bên trong. Hắn tức giận, lại lần nữa bóp chặt bộ ngực của cô.

“Câm miệng cho tôi! Ngoan ngoãn để tôi cắm vào, tôi sẽ không đánh em. Nếu em còn vùng vẫy nữa, tôi sẽ bóp nát chúng!”

Tô Phàm khóc thút thít. Cô bị Tào Phó Thanh dọa sợ, bèn nắm chặt bàn tay của hắn, chịu đựng côn thịt ra ra vào vào bên trong hoa huyệt: “Đừng mà… Tôi để anh cắm vào, đừng đánh tôi, oa oa, cầu xin anh…”

Tào Phó Thanh đã nhìn ra, cô sợ bị đánh, ai biết Tô Phàm đã từng trải qua chuyện gì, chẳng qua nếu nắm được nhược điểm của người phụ nữ này, như vậy sẽ dễ dàng kiểm soát cô hơn.

Nở nụ cười của người chiến thắng, đặt hai đùi của cô lên trêи bả vai, hắn còn cảm thấy chưa đủ tận hứng, bật chiếc đèn đặt ở dưới đất lên. Ánh đèn màu vàng khiến hắn càng trông thấy rõ cảnh tượng trước mắt – hoa huyệt phía bên dưới kẹp chặt hắn như thế nào, và côn thịt to lớn ra ra vào vào ra sao.

Trêи khuôn mặt hồng hào của cô chứa đầy sự sợ hãi, đôi môi đỏ hồng đã cắn ra máu, vô cùng quyến rũ.

Lúc này Tô Phàm đang vô cùng đau đớn nắm chặt lấy cánh tay của hắn.

“Quá sung sướиɠ! Em đúng là một người phụ nữ ɖâʍ đãng, miệng thì nói không cần nhưng bên dưới lại kẹp chặt như vậy, cái lỗ này thành thật hơn miệng của em rất nhiều.”

Bình luận

Để lại bình luận