Chương 8

Chẳng lẽ người đàn ông này là một tên biến thái?

Hắn vừa mới nói, tối hôm qua còn nhìn trộm ngực của cô?

Đúng là gặp phải một tên điên. Nếu sớm biết hàng xóm là loại người như vậy, cô tuyệt đối sẽ không nhờ hắn hỗ trợ, thà rằng đối mặt với nhân viên bảo vệ có ý đồ quấy rối ở dưới lầu còn hơn!

“Không phải, anh tin hay không thì tùy, nhưng tôi tuyệt đối không có ý này. Hơn nữa bây giờ anh muốn cưỡng hϊế͙p͙ tôi, tôi cảnh cáo anh, đừng có lại đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy —”

Sau khi nói xong Tô Phàm mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô không mang theo điện thoại, một tầng có hai hộ, có gào rách cổ họng cũng không có ai tới cứu cô, bây giờ chỉ có một cách duy nhất là chạy thật nhanh.

“Ha, tôi thật sự coi thường thủ đoạn của cô rồi. Chiêu lạt mềm buộc chặt này dùng rất đúng lúc, muốn lên giường với tôi, cần gì phải tìm nhiều cớ như vây? Tôi thỏa mãn cô là được!”

Khuôn mặt của Tào Phó Thanh có chút dữ tợn, nhưng trong mắt hắn lại ẩn chứa sự hưng phấn.

Giống như sự thích thú khi đuổi bắt con mồi, người đối diện càng chống cự, hắn lại càng muốn tóm lấy cô, nghe cô kêu la thảm thiết.

Khuôn mặt anh tuấn ma mị, giờ phút này trở nên đáng sợ cực kỳ.

Tô Phàm và hắn đuổi bắt nhau quanh ghế sô pha. Tào Phó Thanh áp sát từ phía bên trái, cô bèn chậm rãi đi về phía bên phải, định vòng qua sô pha chạy về phía cửa.

Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Tô Phàm sợ đến mức bàn tay run rẩy không ngừng.

Cô từng ngồi tù, tiếp xúc với mặt đen tối nhất của con người, nhưng cô vẫn yếu đuối như trước. Tô Phàm là một người phụ nữ, cô không hề có sức phản kháng.

Nhìn thấy Tào Phó Thanh vòng ra sau ghế sô pha, Tô Phàm không chút do dự, vô cùng quyết đoán chạy về phía cửa. Trái tim đập dồn dập, bên tai vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, tốc độ của người nọ còn nhanh hơn cô.

Giây phút chạm vào tay nắm cửa, Tô Phàm cho rằng mình đã được cứu, nhưng bàn tay đặt trêи vai cô lại nói cho cô biết: địa ngục đã tới rồi.

“ɖu͙ƈ cầm cố túng (muốn bắt thì phải thả), một chiêu này cô dùng rất hợp lý, bây giờ tôi càng lúc càng muốn lên giường với cô, cũng không biết cơ thể của cô có mùi vị như thế nào.”

Tiếng hít thở thô bạo và nặng nề không ngừng vang lên bên tai, hai tay của Tào Phó Thanh trói chặt cánh tay của Tô Phàm, sau đó vòng tới trước ngực cô, dùng sức nắm lấy bộ ngực.

Hơi thở của hắn phả vào cổ của cô, nóng rực.

“A — đau quá! Không cần, anh buông tôi ra, tôi không hề quyến rũ anh! Tôi muốn về nhà… Cút ngay, cút ngay!”

Tô Phàm cố gắng kêu to, bộ ngực bị nắm lấy, giống như trái tim của cô đang bị người nọ bóp chặt vậy, đau đến nỗi khiến cô hít thở không thông.

Người đàn ông dùng lực rất lớn, giống như muốn bóp nát bộ ngực của cô vậy.

“Suỵt, nếu đã quyến rũ được tôi thì đừng nói mấy lời ɖu͙ƈ cầm cố túng đấy nữa, ông đây sẽ thỏa mãn cô ngay bây giờ.”

Da đầu bị kéo mạnh, cô kêu thảm thiết nắm lấy bàn tay to ở trêи đỉnh đầu, liên tục lùi về phía sau, bị người nọ túm vào trong phòng ngủ.

Cửa phòng bị đóng sầm lại, phòng ngủ tối đen như mực.

Giấy dán tường màu đen, màn cửa cũng không ngoại lệ, ngăn cản ánh sáng rất tốt. Giống như rơi vào bên trong hố đen, Tô Phàm còn chưa kịp quen với bóng tối thì đã bị đẩy lên trêи giường.

Trong không gian đen kịt, cô còn đang sợ hãi không biết phải làm sao thì đã bị người đàn ông đè lên người, hơi thở của hắn phả vào mặt cô.

Tào Phó Thanh gấp không chờ nổi túm lấy quần áo của Tô Phàm, lại không biết phải cởi như thế nào, bèn mạnh mẽ kéo sang hai bên.

Tiếng xé rách vang lên, phía trước ngực trở nên lạnh lẽo, Tô Phàm biết bản thân trốn không thoát. Tên đàn ông chết tiệt này, hôm nay cô sẽ bị hắn cưỡng hϊế͙p͙!

Bình luận

Để lại bình luận