Chương 5

Chậm rãi, Tào Phó Thanh giơ tay lên, che khuất nửa khuôn mặt của mình, cái mũi hít vào một hơi thật sâu.

Tên biến thái thèm khát mùi thơm trêи cơ thể của phụ nữ.

Buổi sáng, Tô Phàm tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cô ôm đầu dùng sức chớp chớp mắt, tay còn lại thì chống sô pha ngồi dậy, mỏi mệt không chịu nổi thở dài một hơi.

Ánh mắt của cô bỗng nhiên nhìn về phía chiếc ly ở trêи bàn trà.

Bàn trà trống không có thêm một chiếc ly từ lúc nào vậy?

Cô lại đi mượn điện thoại của hàng xóm gọi điện cho thợ phá khóa. Trước khi đi, thấy sắc mặt của hắn vẫn cau có như trước, Tô Phàm nghĩ chắc là do thói ở sạch lại tác oai tác quái.

Người có thói ở sạch, cho dù là ai chắc cũng chả cho một kẻ cả người toàn mùi rượu như cô ngủ lại trong nhà đâu nhỉ?

Cả quá trình đều là gương mặt tươi cười dán cái ʍôиɠ lạnh, cuối cùng cũng vào được nhà, mặt của cô đã cứng đơ vì cười rồi.

Thứ hai là ngày làm việc đầu tiên, đường xá tắc nghẽn, giao thông thì tấp nập.

Mất hơn một tiếng đồng hồ Tô Phàm mới tới được tập đoàn đã hẹn lịch phỏng vấn. Bộ vest màu đen không vừa người, cô đã gầy hơn trước rất nhiều, loay hoay mất hơn mười phút mới có thể đeo được thắt lưng.

Chân dài thẳng tắp sỏ tất chân màu đen, tư thế đi giày cao gót có chút gượng gạo. Dáng người cao gầy uốn a uốn éo, thân hình hình chữ S khiến những người đàn ông đi ngang qua phải dừng lại để ngắm nhìn, trong mắt hiện lên sự sôi sục nguyên thủy.

Tô Phàm cúi đầu nhìn tư liệu phỏng vấn trong tay, ngón tay ngọc ngà vén nhẹ mái tóc ra đằng sau tai, lộ ra góc nghiêng thần thánh, môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên.

Lúc này những người phụ nữ bên cạnh cô đều lặng lẽ bước qua một bên, bọn họ không muốn đứng chung một chỗ để rồi bị lấy ra so sánh.

Chờ đến khi thang máy tới, Tô Phàm là người bước vào đầu tiên, thấy những người đàn ông bên ngoài đưa mắt nhìn về phía mình, cô bèn nở một nụ cười quyến rũ với bọn họ.

Thân hình quyến rũ cùng với mấy mánh khóe nhỏ, theo như lời của người phụ nữ ghê tởm kia nói, chính là…

Gái điếm!

Ha, vậy thì sao, cô thà làm một gái điếm khiến ai cũng phải ghen tị chứ không muốn trở thành một cô thôn nữ mặt xám mày tro.

Người phỏng vấn trước mặt dùng ánh mắt khinh thường kèm theo một chút sợ sệt nhìn về phía cô.

Cuối cùng, người phụ nữ đặt sơ yếu lý lịch trong tay xuống, trong ánh mắt nghiêm túc ẩn chứa sự ghen tị, cô ta nói với vẻ khinh thường: “Cô đã từng ngồi tù ba năm?”

Đôi môi đỏ mọng của Tô Phàm nhếch lên: “Đúng vậy, vừa ra tù vào tuần trước.”

Vẻ mặt của người phụ nữ càng thêm sợ hãi, nhưng cô ta đã che giấu cảm xúc của mình rất nhanh.

“Vậy cô đã làm gì mà để bị vào tù vậy? Nhìn bộ dáng này của cô, không phải là đi làm gái điếm đó chứ?”

Ý cười trêи khuôn mặt Tô Phàm dần dần tắt ngúm, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía cô ta. Không hiểu sao người phỏng vấn lại cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ thấy đôi môi đỏ của cô lúc đóng lúc mở, gằn từng chữ một.

“Cầm dao vào nhà, giết người chưa đạt.”

Xé sơ yếu lý lịch trong tay thành hai nửa, ánh mắt phiền chán nhìn thảm trải sàn ở trêи hành lang, cô không khỏi ghê tởm nhếch miệng.

Đột nhiên có mấy người đi tới từ phía hành lang bên phải, khi cô chuẩn bị ném sơ yếu lý lịch vào trong thùng rác thì bỗng nhiên nghe được một giọng nói.

“Ông chủ, chuyến công tác ngày mai của ngài đã được thu xếp xong. Chúng tôi cũng sẽ kiểm tra kỹ lưỡng bên phía tuyển dụng, sau đó sẽ đưa tư liệu tới cho ngài.”

Trước mặt truyền tới tiếng giày cao gót, hai người đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ đứng im ở trước mặt bọn họ, trong tay cầm tờ giấy bị xé nát, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

“Anh là ông chủ gì vậy?”

Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu, khẽ chau mày, đôi mắt đen láy nhìn về phía cô, âm thầm đánh giá.

Bình luận

Để lại bình luận