Chương 8

“Phì” một tiếng, Phương Uyển che miệng cười to. Cô cầm lấy cái quần kia lên, nhìn trái nhìn phải một phen. Ngày hôm qua sau khi cô khóc một hồi, gánh nặng trong lòng cũng theo đó mà nhẹ đi rất nhiều. Cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước, thế nên vẻ mặt cô hôm nay cũng sinh động hơn hôm qua nhiều.

Tiền Dũng nhất thời bị ý cười loan loan trong đôi mắt của cô làm cho lóa mắt, cười toe toét: “Chị Phương Uyển, chị cười trông thật đẹp.”

“Được rồi, cứ giao tất cả cho chị, chị hứa sẽ sửa lại thật tốt cho cậu.” Phương Uyển nháy mắt, chỉ coi như cậu ta đang nói ngọt để nhờ vả mình thôi.

Phương Uyển tùy ý lật xem số quần áo này, phần lớn là quần áo lao động, vải thô lại giặt phơi nhiều lớn nên đã hơi cứng lại và phai màu rồi. Cô muốn tháo trước tiên tháo hết những chỗ vá các vết rách nhỏ ra cái đã, trong lúc trở qua trở lại chồng quần áo thì thấy một mảnh vải khá kỳ lạ. Nó được khâu lại từ những chiếc khăn có nhiều màu sắc khác nhau, hợp lại thành một cái quần lót.

Đây là lệ cũ từ mấy năm trước, khi đó mua khăn thì không cần phải dùng phiếu vải, thế nên nhiều gia đình có ít phiếu vải sẽ mua vài ba chiếc khăn bằng sợi bông về rồi may lại làm quần lót, hoặc đồ ở nhà cho con nhỏ, vừa rẻ lại vừa thoải mái.

Phương Uyển nhớ là em trai cô khi còn nhỏ cũng có một chiếc quần như vậy, nhưng cô không ngờ Lục Hoài Châu lại mặc loại quần lót làm từ vải khăn này, cũng không thể tưởng tượng được bộ dạng khuôn mặt như y mà lại mặc chiếc quần lót như vậy.

Nhặt chiếc quần lót lên, cô lật đi lật lại trên tay để xem nhưng vẫn không phát hiện ra có chỗ nào cần phải sửa lại cả, trông cũng không đến nỗi nào, ngoại trừ phần đũng quần phía trước đã sờn và mỏng đi…

“Con đang làm gì thế?”

Giọng nói của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến, Phương Uyển luống cuống muốn giấu đi chiếc quần lót trong tay. Đầu óc như đột nhiên đóng băng, thế là cô vo cái quần thành một cục vải rồi nhét ra sau lưng.

Quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách, Lục Hoài Châu có lẽ là vừa mới luyện tập xong, áo khoác tùy ý khoác ở trên tay, trên người chỉ mặc một cái áo lót, trước ngực sau lưng đều sũng mồ hôi, lớp vải áo mỏng manh dán hết lên người, phập phồng theo từng nhịp thở của y.

“…Không có gì, con hỏi Tiểu Tiền xem có gì để làm không, cậu ta ôm quần áo tới, để con khâu giúp.”

Trên bàn trà đúng là đống quần áo mà lúc trước y đã từng đưa cho Tiền Dũng nhờ sửa hộ. Khoảng thời gian bị hạ phóng về địa phương, những chuyện may vá này toàn do y một tay làm cả. Ban đầu thì lóng nga lóng ngóng không biết phải làm sao, nhưng hoàn cảnh xô đẩy, làm hoài rồi cũng quen tay hay việc. Chẳng qua gần đây y mới được phục chức nên khá bận, thế nên mới giao lại việc này cho Tiền Dũng làm.

Đây là bộ quần áo y mặc hồi còn ở địa phương, tới lui cũng chỉ có vài món như vậy, tất cả mọi người đều sửa đi vá lại rồi mặc tiếp. Dù bây giờ y đã mặc lại quân phục, cũng có dư tiền đến Cung tiêu xã để mua quần áo mới, nhưng Lục Hoài Châu vẫn không muốn lãng phí những bộ quần áo cũ này.

Ánh mắt y chuyển sang tư thế ngồi không được tự nhiên của Phương Uyển, đang định hỏi cô có khó chịu không, thì lại thấy một mép vải quen thuộc nhô ra sau lưng cô.

Gân xanh trên trán y giật giật, y nhớ đến ánh mắt né tránh của Tiền Dũng khi y bước vào cổng lúc nãy.

Trong số những chiến hữu cùng bị hạ phóng ở thời điểm đó, y được coi là khá trẻ, rất nhiều người trong số họ đã không thể sống qua cái giai đoạn đặc thù đó. Ở trong thôn, bọn họ thực sự là nhận đủ sự xa lánh, chèn ép, rất khó để đổi tem phiếu với những người trong thôn.

Để tiết kiệm phiếu vải, họ đã học phương pháp của những người dân bản địa, dùng vải khăn tay để may đồ lót. Do Lục Hoài Châu cao to nên phải dùng nhiều hơn những người khác hai chiếc khăn tay mới may đủ, cũng vì thế mà y bị những người khác trêu chọc không ít.

Cái ở sau lưng Phương Uyển là do chính tay y làm ra. Một người đàn y độc thân sống một mình bên ngoài như y sao có thể so được với những cặp vợ chồng được hạ phóng cùng nhau. Trong những năm đó, y cũng đã học không ít thủ thuật may vá, tuy rằng không được tinh xảo nhưng cũng coi như là chắc chắn, phẳng phiu.

“Chuyện này con không cần làm, để ba tự làm.” Y tiến lại, khom người thu dọn đống quần áo, cũng thuận tay định rút cái quần lót bị Phương Uyển giấu sau lưng ra.

Phương Uyển chỉ muốn thể hiện bản thân cho tốt, làm thêm chút việc cho cái nhà này thôi. So với đầu óc, tay cô còn nhanh hơn một bước, cô đưa tay nắm lấy một góc quần lót: “Ba, để con làm!”

Lớp vải vốn đã mỏng manh, nay lại bị hai người cùng kéo, ‘roạc’ một tiếng, lúc này mới thật sự là cần phải vá lại rồi. Sau khi Phương Uyển nhìn thấy cái quần lót bị kéo rách, mới bất giác cảm thấy bầu không khí lúc này hơi xấu hổ, đành buông tay.

Bình luận

Để lại bình luận