Chương 7

Bàn tay y khô ráp, những đường vân không đều trên mu bàn tay lướt trên da thịt mềm mại ở mặt bên ngón tay của Phương Uyển, khiến cô có hơi đau, cảm giác ấm áp nó mang lại khiến mặt Phương Uyển nóng bừng.

Lục Hoài Châu mở hai tay cô ra, đặt trong tay để kiểm tra, mới phát hiện tay cô nhỏ hơn tay y đến mấy cỡ, nắm trong tay vừa mềm lại vừa trơn. Y cũng không dám dùng sức, thấy trong lòng bàn tay cô đã có mấy chỗ rách cả da: “Con không thấy đau à?”

Phương Uyển lắc đầu một cái, không biết là đang trả lời câu hỏi trước hay câu hỏi sau của y nữa.

Kể từ khi chồng qua đời, không còn ai quan tâm đến cảm xúc của Phương Uyển nữa cả, một mình cô phải đối mặt với rất nhiều rắc rối, cũng gặp phải vô vàng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, giận dữ của những người xung quanh.

Sau khi nhà mẹ đẻ cô nghe tin Cố Cường mất, bọn họ lặng lẽ không nói một lời, chỉ có người chị cả đã đi lấy chồng của cô là có đến thăm cô, còn cho cô mười đồng.

Phương Uyển nghĩ rằng sau nhiều ngày như vậy, cô hẳn là đã có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật này rồi. Nhưng khi trong thư ba chồng đề nghị cô đến sống cùng y, cô đã rất vui mừng, thậm chí có thể nói là cô có cảm giác như mình vừa được cứu vậy.

Điều này dẫn đến việc trong lòng cô, từ đầu đến cuối Lục Hoài Châu và cô đều không ngang bằng, cho nên cô rất sợ mình sẽ làm gì khiến y phật ý.

Từ nhỏ đến giờ, chưa từng có ai để ý đến thói quen bứt rứt của cô mỗi khi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô được quan tâm như vậy, bao nhiêu uất ức kể từ khi chồng mất cứ thế ào ào mà bộc phát.

Cô cố gắng hết sức để không để nước mắt rơi xuống, nín nhịn đến đôi mắt cũng đỏ hoe cả lên, trông rất đáng thương.

Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, trong lòng Lục Hoài Châu buồn bực. Sao cô lại như sắp khóc thế này, chẳng lẽ là vì rất đau à? Cô gái nhỏ da mỏng thịt mềm, có chút yếu ớt nhưng cũng không phải là không tốt.

Y là đàn ông, nắm tay cô thế này cũng không hay, thế là y bảo cô ngồi trên tràng kỷ nghỉ ngơi, lại lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay nhét vào tay cô: “Lau đi, ba xuống bếp rửa chén.”

Chờ Lục Hoài Châu đi rồi, nước mắt Phương Uyển rốt cuộc cũng không kìm được mà rơi xuống. Sau khi giải tỏa được những cảm xúc đè nén trong lòng bấy lâu nay, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, chắc vừa rồi ba chồng không nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của cô đâu nhỉ.

Nghĩ đến sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, vẻ mặt cô trở nên kiên định hơn, bất kể là vì đứa bé hay vì chính mình, sau này cô đều sẽ đối xử với Lục Hoài Châu như cha ruột của mình, nhất định sẽ không phụ sự chăm sóc mà y dành cho cô đâu.

Nắm trong tay chiếc khăn tay vuông vắn màu lam đậm, cô lau đi nước mắt trên mặt rồi gấp khăn lại bỏ vào túi, nghĩ là sẽ giặt sạch cái đã rồi mới trả lại cho y sau.

Trong bếp, Lục Hoài Châu vừa rửa bát vừa ngẫm lại xem mình có nói câu nào khiến người ta sợ hãi không, chẳng lẽ y thật sự trông rất hung dữ à? Ngày mai y phải tìm chút thời gian hỏi riêng Tiền Dũng mới được.

*

Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Phương Uyển đã bị đánh thức bởi những tiếng hô khẩu hiệu từ ngoài cửa sổ vọng vào. Cô vẫn còn nhớ tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Lục Hoài Châu đã nói với cô là hôm nay sẽ sẽ đưa cô đến bệnh viện thành phố để kiểm tra sức khỏe. Phương Uyển không ngủ tiếp nữa mà dậy sửa soạn tươm tất rồi đi xuống lầu.

Ngoài ý muốn chính là, Lục Hoài Châu đã ra ngoài rồi. Tiền Dũng nói với cô rằng thủ trưởng Lục mỗi ngày đều dậy sớm cùng huấn luyện với mọi người, cho dù đó là ngày nghỉ đi nữa, y cũng ấy sẽ ra ngoài rèn luyện.

Sau khi ăn xong bữa sáng do Lục Hoài Châu chuẩn bị, Phương Uyển lại bắt đầu muốn tìm việc gì đó để làm. Trước đây cô đã quen với việc mỗi ngày đều đi làm, bây giờ đột nhiên nhàn rỗi như vậy, cô có chút không quen. Thế là cô đi tìm Tiểu Tiền – người quen thuộc với cái nhà này hơn cô.

“Chị Phương Uyển, chị hỏi thật đúng lúc. Lúc trước thủ trưởng giao cho tôi một nhiệm vụ, chị nói xem tôi làm sao mà làm được đây. Tôi cũng học cùng với mấy chị dâu trong khu này đã lâu, nhưng mà may vá cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, đến bây giờ vẫn chưa dám đưa lại cho thủ trưởng.”

Tiền Dũng vào căn phòng nhỏ ở lầu một ôm một chồng quần áo ra, trải hết lên bàn trà cho Phương Uyển xem.

Tất cả đều là quần áo đã có phần cũ rách, có dấu vết của việc may vá sửa chữa, đường khâu của Tiền Dũng thực sự không tốt lắm. Phương Uyển chỉ mới nhìn qua một cái quần thì đã thấy chỗ đường may đều bị nhíu lại, nhăn nhúm lộn xộn trông hơi buồn cười.

Bình luận

Để lại bình luận