Chương 4

“Chị Phương Uyển, vừa rồi lúc chị nói chuyện với tôi, thật sự tôi còn chưa thể tin được, không ngờ là chị lại nhìn trẻ như vậy, quả thực trông chẳng khác gì em gái tôi cả.”

Tiền Dũng là một người thân thiện, miệng cũng ngọt nữa, chỉ mới nói chuyện không đến mấy câu mà đã luôn miệng chị Phương Uyển ngắn chị Phương Uyển dài rồi, cậu ta bận lái xe nhưng cũng không quên chủ động tìm chủ đề để nói chuyện với cô.

Đường lên núi gập ghềnh khúc khuỷu, càng lái xe đi vào trong núi, Phương Uyển lại càng cảm thấy buồn nôn khó chịu. Cô cố nén cảm giác nôn nao trong người, nói với Tiền Dũng: “Đồng chí Tiền Dũng, phiền cậu mở cửa sổ ra được không?”

Nhìn từ gương chiếu hậu ra sau, cô hơi cụp mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, đôi môi vốn cũng trắng bệch nhưng có lẽ là để nhẫn nại, cô cắn môi dưới đến rướm máu, cực kỳ nổi bật trên làn da nhợt nhạt của cô lúc này.

“Vâng, được chứ, chị ngủ một lát đi, còn một lúc lâu nữa mới tới, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi chị dậy.”

Tiền Dũng nhìn thoáng qua gương chiếu hậu rồi vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám lại nhìn thêm nữa. Sau khi mở cửa sổ, cậu tập trung nhìn vào con đường núi phía trước, cẩn thận lái xe.

Phương Uyển nhìn ngôi nhà với khoảng sân nhỏ độc lập trước mặt, điều kiện sống ở đây tốt hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Dưới sự giúp đỡ của Tiền Dũng, cô chuyển hành lý đến ngoài cửa căn phòng ở tầng hai.

“Chị Phương Uyển, tôi không vào đâu. Căn phòng này là thủ trưởng Lục và tôi cùng nhau dọn dẹp sắp xếp cả đấy, chăn gối trên giường đều là đồ mới cả, chị xem còn cần gì nữa thì cứ việc nói với tôi, tôi ở ngay trước cửa lầu một thôi. Có chuyện gì cứ gọi tôi một tiếng là được.”

Tiền Dũng đứng ở cửa mỉm cười: “À đúng rồi, trưa nay thủ trưởng hẳn là không về ăn cơm, cơm trưa tôi sẽ đến căn tin mang về cho chị. Lát nữa tôi cũng sẽ đưa qua cho chị hai phích nước nóng luôn.”

Phương Uyển cảm ơn cậu ta một tiếng rồi mở cửa phòng. Đồ đạc trong phòng sạch sẽ, nhẹ nhàng. Tuy rằng đồ đạc trong nhà đơn giản nhưng có thể thấy được Lục Hoài Châu đã cố gắng cung cấp cho cô một môi trường thoải mái nhất có thể, chăn bông phơi nắng vừa mềm mại vừa xốp phồng, bước vào phòng thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi nắng nữa.

Sau khi Tiền Dũng mang nước nóng đến, Phương Uyển chỉ lau qua người một cách đơn giản rồi thay một bộ quần áo nhẹ nhàng hơn. Cô mở hành lý ra rồi xếp đồ vào phòng.

Đây là lần đầu tiên cô có một căn phòng hoàn toàn thuộc về mình, chứ trước kia khi còn ở nhà, cô đều phải chen chúc cùng với mấy chị em gái cả. Lúc này, cô không khỏi có chút kỳ vọng vào tương lai, đồng thời trong lòng cũng càng thêm cảm kích Lục Hoài Châu.

Ăn xong bữa trưa, Phương Uyển vốn muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, nhưng nằm mãi mà lại ngủ không được. Thế là cô liền xuống lầu, ngồi ở trong phòng khách. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lúc ăn trưa, cô nhìn thấy có rất nhiều ngô chất đống ở ngoài phòng bếp, thế là cô chủ động đi tìm một chút việc để làm. Cô định bóc vài bắp ngô, buổi tối rang hạt ngô lên ăn, cũng làm thêm vài món ăn gia đình nữa.

Nghe Tiền Dũng nói, bởi vì thủ trưởng Lục không có người nhà, lại sống một mình nên bình thường đều sẽ tùy tiện gọi đồ ăn trong căng tin cho xong bữa. Bây giờ đã có cô ở đây, nhà bếp cuối cùng cũng có thể phát huy công dụng rồi.

Lúc Lục Hoài Châu về nhà thì nhìn thấy bóng dáng cô đang ngồi tách hạt ngô trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở cửa phòng bếp.

Hắn chưa từng nhìn thấy người nào trắng nõn đến vậy, ống tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra một đoạn từ cổ tay đến đầu ngón tay. Cũng không biết là cô trưởng thành như thế nào mà bàn tay lại mảnh khảnh thon dài, làn da trắng đến như là trong suốt, nơi khớp xương còn phiếm màu hồng nhạt, đầu ngón tay hơi hếch lên, linh hoạt nắm lấy bắp ngô tuốt tới tuốt lui, thật giống như là… Lục Hoài Châu thu hồi suy nghĩ, nhẹ giọng ho khan một tiếng.

“A ——” Phương Uyển nghe thấy động tĩnh thì vội vàng đứng dậy, không ngờ là lại vấp phải cái ghế đẩu phía sau nên đứng không vững, cả người lảo đảo ngã ra sau.

Thế nhưng, không như cô dự đoán, cô không hề ngã xuống mà đã được một bàn tay to vươn ra đỡ lấy. Cánh tay của người đàn ông túm lấy cánh tay cô, chống đỡ trọng tâm cơ thể cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến, cách một lớp quần áo nhưng vẫn khiến Phương Uyển cảm thấy nóng ran.

Sau khi đã đứng vững, Phương Uyển vội lùi lại một bước, cúi đầu xuống. Đây là lần đầu tiên cô ở gần một người đàn ông không phải chồng mình như vậy, trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt tái nhợt vì thiếu dinh dưỡng của cô hiện lên hai vệt ửng hồng.

“Là Phương Uyển nhỉ? Thực xin lỗi, đã làm con giật mình.” Lục Hoài Châu âm thầm giấu bàn tay vừa rồi đã giúp đỡ cô ra sau lưng, ở nơi Phương Uyển không nhìn thấy mà siết chặt nắm đấm.

Bình luận

Để lại bình luận