Chương 1

“Quân, dạo này học hành chăm chỉ quá ha, gần mười hai giờ rồi mà chưa ngủ sao?”

Đêm khuya, trong ký túc xá nam, Quân đang miệt mài học bài dưới ánh đèn. Vở ghi chép và giấy nháp chi chít chữ khiến bạn cùng phòng phải tặc lưỡi. Thằng này không biết bị gì nữa, hồi trước ham chơi lắm, mà tháng này cứ như bị ai nhập, ngày đêm cắm đầu học, cố gắng hết sức.

Nhận thấy giọng điệu có phần tò mò của bạn cùng phòng, Quân hơi hoảng hốt, gương mặt dưới ánh đèn thoáng ửng hồng khó nhận ra, cậu trả lời qua loa: “Ờ… ờ, đâu có, chỉ là tao thấy mình học lớp mười một rồi, giờ không cố gắng thì thi tốt nghiệp khổ.”

“Thiệt không nhìn ra luôn đó, hồi trước tao thấy mày có quan tâm gì tới học hành đâu.” Giọng cậu bạn có chút giễu cợt. Quân cười gượng, giải thích có phần luống cuống: “Thật ra… mẹ tao hứa nếu đợt kiểm tra tháng này tao đứng nhất, mẹ sẽ cho tao món quà tao thích lâu rồi, nên tao muốn cố gắng thử xem.”

Lý do này nghe cũng hợp lý, cậu bạn cùng phòng cười hề hề sáp lại gần: “Mẹ mày tốt với mày thiệt đó nha, quà gì vậy? Máy chơi game mới? Hay giày? Mấy bữa trước tao mới xin mẹ tao, bả chửi anh một trận đó. Thiệt ganh tị với mày có người mẹ tốt như vậy á…”

Nghe lời bạn cùng phòng, tâm trí Quân lại càng bay xa. Lần này cậu cố sống cố chết học hành, tuy nói là vì món quà, nhưng thật ra không phải máy chơi game hay gì đó tương tự, mà là một lời hẹn ước với mẹ.

Nhìn tờ giấy thi, tâm trí Quân khó mà tập trung lại vào đề bài được nữa, trong đầu hiện lên gương mặt mẹ cậu, Linh Chi. Ngón tay cậu cũng từ từ siết chặt lại, mặt càng lúc càng nóng ran.

Quân, tên thật là Phạm Quân, theo họ mẹ là Phạm Linh Chi. Từ lúc cậu biết chuyện, cậu đã căm ghét người cha trên danh nghĩa kia đến tận xương tủy. May mà người đàn ông đó không mấy khi về nhà, gần như một tay Linh Chi nuôi cậu lớn. Mẹ cậu là giáo viên môn Giáo dục công dân ở trường cấp ba, tình cờ lại chủ nhiệm lớp của Quân. Dù đã ngoài bốn mươi, nhưng năm tháng dường như không để lại dấu vết nào trên người bà. Gương mặt trái xoan tuyệt đẹp, đôi mắt trong như nước mùa thu càng lấp lánh tựa dải ngân hà. Ngay cả trong sân trường cấp ba vốn nhiều người đẹp, mẹ cậu vẫn nổi bật. Làn da trắng hơn tuyết, thân hình đầy đặn mà không hề nặng nề, đặc biệt là hai bầu vú trước ngực cao vút, eo thon chân dài. Nhìn từ xa, vóc dáng đó chẳng thua kém gì các cô gái đôi mươi, ngược lại còn thêm mấy phần khí chất trưởng thành, cao nhã, khiến người ta không thể rời mắt.

Dù Quân đã sắp thành niên, cậu vẫn không thể rời vòng tay của Linh Chi. Bộ ngực mềm mại mang theo hương sữa thoang thoảng ấy đã giúp Quân ngủ ngon qua biết bao đêm dài thao thức, cô đơn.

“Vậy mày cứ cố gắng tiếp đi, tao ngủ đây. Mai mốt mua được máy game nhớ cho tao mượn chơi ké nha!” Cậu bạn cùng phòng cười hề hề trèo lên giường tầng trên. Không lâu sau, thành giường đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt, kèm theo tiếng thở dài thỏa mãn của cậu bạn, mấy cục giấy vệ sinh dính mùi tanh được ném xuống đất, rồi ký túc xá lại chìm vào yên lặng kéo dài.

Toàn là đám trai trẻ mười bảy, mười tám tuổi đang tuổi sung sức, chuyện này cũng không cần né tránh. Nhưng mỗi lần đến lúc này, Quân lại có cảm giác kỳ lạ. Bởi vì không biết từ lúc nào, khi cậu giải tỏa dục vọng, trong đầu hiện lên không phải là những cô bạn gái cùng tuổi, cũng không phải nữ diễn viên phim người lớn trên màn ảnh, mà là gương mặt phụ nữ trẻ trung quyến rũ của mẹ cậu, mặc bộ đồ ngủ mỏng tang cực kỳ tôn dáng, mắt lúng liếng như tơ. Ban đầu Quân chỉ nghĩ đó là sự quyến luyến với mẹ, cho đến khi dần dần cậu bắt đầu thường xuyên mơ thấy giấc mơ như vậy, mơ thấy mình và mẹ ôm ấp nhau trên giường, làm chuyện đó…

Bình luận

Để lại bình luận