Chương 9

Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cộng thêm việc quần áo bị lột sạch, chỉ còn lại một đôi tất đen, khiến Nhã Phi cảm thấy mình như một ả điếm bị lôi ra ngoài đường, vừa xấu hổ vừa tức giận nhưng lại không có sức chống cự.
Một thị nữ trông rất xinh xắn, cởi trói trên đầu giường, chưa kịp để Nhã Phi phản ứng, liền túm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Nhã Phi, dùng sức bẻ ngược ra sau lưng, hướng về phía cổ, sau đó dùng dây thừng quấn chặt, trói thành thế Quan m ôm sen, sau đó Quan m trói tay mang lại nỗi đau không hề nhẹ.
“Hí… á… nhẹ tay thôi.” Động tác này khiến cơ thể yếu ớt của Nhã Phi đau đến mức liên tục nhe răng trợn mắt.
Xem ra các thị nữ nhỏ của gia tộc Mễ Nhĩ Đặc cũng rất khéo tay, kéo mạnh đôi tay ngọc ngà của Nhã Phi lên cao, khiến các ngón tay của Nhã Phi gần như có thể chạm vào cổ mình, có thể tưởng tượng được Nhã Phi bị trói khó chịu như thế nào.
Đôi gò bồng đảo của Nhã Phi không bị dây thừng trói buộc nhưng điều đó không có nghĩa là bộ ngực căng tròn của nàng sẽ bình yên vô sự, đôi thỏ trắng khổng lồ và nhô cao như vậy, chắc chắn phải bị bắt nạt cho ra trò. Một thứ giống như còng tay dùng để giam giữ tù nhân, lúc này đang kẹp chặt vào gốc hai bầu ngực của Nhã Phi. Chiếc còng ngực này được làm bằng sắt tinh, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bên trong có rất nhiều gai sắt lồi lõm, không nhọn lắm nhưng khi tiếp xúc với bầu ngực lại gây ra sự kích thích và đau đớn dữ dội, hơi lạnh thoang thoảng truyền đến càng khiến Nhã Phi muốn chết muốn sống. Khi thị nữ lấy thứ này ra, Nhã Phi đã phản đối không ít nhưng đáng tiếc là phản đối không có hiệu quả.
“Nghỉ một chút đi, xin các ngươi đấy, vì ngày thường ta đối xử tốt với các ngươi, dừng lại đi, ta sắp không chịu nổi rồi.” Cảm giác kích thích dữ dội ở bầu ngực khiến thần trí của Nhã Phi có chút mơ hồ, thấp giọng cầu xin.
Những thị nữ ngày thường nghe lời răm rắp, lúc này lại xoa bóp đôi gò bồng đảo của Nhã Phi bị còng ngực siết chặt đến mức vô cùng nhô cao, khiến Nhã Phi kêu lên không ngừng, hai má như nhuốm máu.
“Thưa tộc trưởng kính mến, đau một lần rồi thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng “Trang điểm.” cho ngài, đây cũng là để đền đáp sự chăm sóc của ngài đối với chúng ta ngày thường, sau này ngài đến Tiêu gia, muốn trải nghiệm cũng không được đâu. Xin ngài thông cảm và phối hợp với công việc của chúng ta, nếu không, hắc hắc, chúng ta không ngại nếm thử cơ thể của ngài.” Thị nữ rất tinh nghịch thổi gió bên tai Nhã Phi.
Cơ thể đang vùng vẫy của Nhã Phi dừng lại, nhắm chặt mắt như đã đầu hàng, lại khiến các thị nữ cười khúc khích, một thị nữ cởi tất đen của Nhã Phi, còn nhân cơ hội cào nhẹ vào lòng bàn chân ngọc ngà của Nhã Phi, khiến Nhã Phi liên tục cầu xin “Ha… ha… ha… đừng, nhẹ thôi… các ngươi ha ha, đừng cào ta… ha”, tiếng cười như chuông bạc khiến lòng người vui vẻ.
Thị nữ cũng ngoan ngoãn dừng tay đang cào Nhã Phi, dù sao nhiệm vụ cô nhận được là “Trang điểm.” cho Nhã Phi chứ không phải ngược đãi Nhã Phi.
Lấy đại khái một sợi dây thừng dài, bắt đầu trói đôi chân đẹp của Nhã Phi, cách xử lý chân của Nhã Phi không phức tạp, chỉ đơn giản là trói chặt những bộ phận quan trọng. Đôi chân ngọc ngà của Nhã Phi có thể nói là ảo tưởng sâu sắc nhất trong lòng vô số người đàn ông của Đế quốc Gama, chiếc sườn xám đỏ xẻ cao mà Nhã Phi thường mặc, đôi chân đen ẩn hiện thoắt ẩn thoắt hiện, đủ khiến người ta phát điên, huống chi bây giờ lại không mảnh vải che thân phơi bày trong không khí, câu hồn đoạt phách.
Đôi tất đen mà Nhã Phi thường mặc ngày thường đã bị lột ra nhưng các thị nữ nghĩ đến việc tiểu thư Nhã Phi thích tất đen nên cũng không để tất rời khỏi Nhã Phi.
Các thị nữ trước tiên dùng một dụng cụ mở miệng để cạy môi son của Nhã Phi, nhúng tất đen vào thuốc kích dục mà Sảnh đấu giá Mễ Nhĩ Đặc bán, sau đó nhét tất vào cái miệng nhỏ bị dụng cụ mở miệng ép mở của Nhã Phi, cảm giác nhớp nháp khiến Nhã Phi muốn nhổ tất ra nhưng lưỡi của nàng sao có thể thắng được đôi tay không ngừng dùng sức của các thị nữ. Khi tất đi vào, Nhã Phi chỉ có thể liên tục phát ra tiếng rên ư ử, phản đối chiếc tất không ngừng đi sâu vào cổ họng.

Bình luận

Để lại bình luận