Chương 6

– Đi ra ngoài đi.

Nói đoạn anh cầm mạnh lấy bàn tay đang đặt trên tủ kính của hắn kéo mạnh khiến hắn chúi đầu xuống mấy bậc tam cấp. Lúc này hắn mới tỉnh hồn mà gầm lên…

– Địt mẹ mày, chán sống rồi hả con, biết bố mày là ai không hả.

Một tên bạn của hắn định xông lên dù sao chúng cũng cậy đông mà át đi nỗi sợ. Nhưng tên còn lại kéo tay hắn run giọng nói…

– Không dây vào được đâu, tao thấy anh Quý còn phải cúi gập chào ông này đấy, đúng rồi là anh Lẫm “râu” bến xe cũ ngày trước.

Nghe đến đây xong cả 3 rối rít xin lỗi vì không biết là người nhà anh, mong anh bỏ qua, chúng nó không dám nữa. Lẫm cũng không muốn dây dưa nên bỏ qua, lúc này Yên muốn bước ra gặp Lẫm nhưng chị Thu giữ lại…

– Em có quen không mà ra đấy, Lẫm râu là giang hồ nổi tiếng đất này đấy biết không.

Yên tròn mắt ngạc nhiên cô nghĩ “hiền vậy mà là giang hồ cộm cán sao” rồi cô băn khoăn xem điều gì xảy ra mà khiến người đàn ông này có nhiều mặt tính cách vậy.

Cô đâu biết khi anh 13 tuổi đã bụi đời rồi, anh vật vờ cắn xé chỉ vì tranh ăn với bọn nhóc lang thang khác ở chợ trung tâm. Rồi cả anh với chúng nó đều được 2 vợ chồng nọ nuôi để hàng ngày bưng bê chè, cháo quẩy, vv… đi khắp nơi trong chợ. Rồi tối về người đàn ông dạy võ cho chúng bắt chúng chạy vòng quanh chợ.

3 năm sau họ đi mất 4 đứa trẻ giờ đứa 15, đứa 16 dạt đi tứ xứ. Lẫm ít nói chẳng thân với đứa nào, anh ra bến xe bốc vác tranh ăn với sói, anh vào một băng chiếm gần nửa bến xe. Đâm chém đánh đập mà lớn lên gần 2 năm sau băng bọn anh kiêm thêm bảo kê nhà hàng quán Karaoke. Chưa 18 nhưng hàng râu quai nón đã thành hình, cái tên Lẫm râu ra đời. Anh to cao như hộ pháp làm việc quyết đoán lì lợm lên rất có tiếng.

Năm 19 tuổi cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra, mọi thứ anh đều làm tốt lại ít nói nên chị Thanh đã để ý anh. Anh làm trực tiếp cho chị và chị Thanh chính là người có ảnh hưởng đến anh suốt những năm tháng sau này.

– Em cảm ơn, nhé.

Giọng nói thánh thót khiến anh rời khỏi ký ức về với thực tại anh mỉm cười tức khắc…

– Chuyện nhỏ mà, anh không biết em làm ở đây nếu biết anh đã mua gì đó cho em rồi.

– Mua gì là mua gì, biết em thích gì mà mua?

– Con gái đều thích ăn vặt đúng không…

– Hiểu con gái ghê vậy chắc yêu đương dữ dằn lắm đấy nha.

– Anh chưa từng được ai yêu bao giờ em tin không.

Cuộc nói chuyện vui vẻ và tự nhiên khiến Thu ngạc nhiên, 1 đại ca giang hồ và 1 cô gái trong sáng ý nhị lại có thể cười nói vui vẻ đến vậy.

Lẫm ra về cùng với cái hẹn đi uống cafe cùng Yên, lý do là để ăn mừng xe mới.

Cuộc hẹn đầu tiên khiến anh rất hồi hộp, 8h tối Lẫm mặc 1 chiếc sơ mi đuôi tôm chấm bi màu sáng cùng quần Jean sẫm màu đi giày Diesel màu đen đến đón thiên thần nhỏ. Cô mặc chiếc váy dài quá gối màu kem cùng đôi giày 5 cm khiến cô nhìn nữ tính và quyến rũ thêm đôi phần. Không có trang sức lấp lánh hay món đồ hiệu nào phô trương nhưng cô như nàng tiên lạc bước xuống trần khiến ai đó bây giờ hóa đá.

Lẫm mỉm cười bước xuống xe, anh bước vào nhà chào mọi người rồi nghiêm túc xin phép mời cô đi chơi. Bố cô thấy vậy liền đồng ý, ông đã làm việc cùng Lẫm khá lâu và thấy cách anh đối xử với mọi người, anh không bao giờ bắt nạt hay lên giọng kẻ cả với bất kỳ ai. Đặc biệt là khi tiếp xúc với Yên anh luôn dịu dàng chu đáo. Vì vậy ông tin tưởng anh sẽ đối xử tốt với cô. Còn Quân mừng ra mặt vì cậu rất quý anh giờ anh làm bạn trai chị thì quá tốt.

Anh đưa cô đến 1 quán cafe Trung tâm thành phố nơi này trang trí khá bắt mắt và sáng sủa. 2 người bước đi thu hút rất nhiều ánh mắt dõi theo. Trai cao lớn khôi ngô gái thành tú diễm lệ. Họ ngồi đối diện trong một góc hướng ra phía ngoài khá thoáng.

Câu chuyện bắt đầu từ công việc của Yên, cô kể cho anh về tình yêu sách của mình say mê và vui vẻ. Anh cùng cô nói về sách dù không nhiều, khi ở nhà chị Thanh cũng có rất nhiều sách đôi khi rảnh anh có đọc vài cuốn, thậm chí có những cuốn sách cô còn không biết. Yên thấy khá vui vì anh thú vị chứ không khô khan cục mịch như tưởng tượng. Khi ly kem thứ 2 của Yên hết thì họ mới đứng dậy ra về, thanh toán ra về anh hỏi cô có muốn ăn thêm gì không. Cô lườm anh…

– Em không phải lợn nhé.

Vậy mà trên đường về anh vẫn mua thêm 3 suất gà tần cho người nhà cô, cô vui vì sự chu đáo của anh, luôn là như vậy anh thân thiết với gia đình và rộng lượng đối xử với mọi thành viên trong nhà. 10h kém trời đổ mưa bất ngờ anh vội tấp xe vào vỉa hè lấy áo mưa cho cô, anh còn nói cô bỏ giày ra anh cất cho khỏi ướt. Anh không có áo mưa nhưng lại đứng phía trước che cho cô, hiên có mái che nhưng thỉnh thoảng gió vẫn hắt. Cô có nói gì anh cũng vẫn đứng vậy.

Cô lùi hẳn lên bậc cửa của căn nhà, bây giờ cô mới cao bằng anh, hơi thở ấm áp của cô miên man trên gáy anh cô khẽ kéo áo anh để anh xích lại cho đỡ ướt, bây giờ cả 2 thật gần họ đều cảm nhận được hơi ấm của đối phương rất ngại ngùng cùng trăm nghìn cảm xúc hỗn độn. Đôi lúc họ nói chuyện với nhau thì Lẫm ngoái cổ lại. Bất chợt cô rướn lên phía trước nhìn dường còn anh ngoảnh lại nói cho cô biết trời sắp tạnh.

Mọi thứ bất ngờ khiến môi cô chạm vào mép của anh, nụ hôn vô tình rất vô tình nhưng nó như tàn lửa vô tình rơi vào thuốc súng vậy. Mọi thứ nổ tung, cô gái nhỏ lần đầu tiên chạm môi với người khác. Làn môi trinh nguyên khi lần đầu kết nối như có hàng trăm mạch điện chạy từ môi xuống khắp cơ thể cô. Dòng điện rạo rực khiến cảm xúc của Yên như nhân lên cả triệu lần, thứ tình cảm khó gọi tên của cô dành cho Lẫm đang trở nên rõ ràng hơn. Từ thấy anh thú vị rồi tò mò giờ càng giống thích hơn, lòng biết ơn vì sự giúp đỡ của anh với gia đình cô giờ lại thấy giống niềm vui khi được người thân san sẻ khó khăn hơn. Còn những đức tính khác của anh như ga lăng chu đáo rộng rãi hay mạnh mẽ trầm ổn càng thấy càng đáng yêu. Còn anh già Lẫm râu lúc này chẳng khác nào sét đánh cả, tay chân thừa thãi chẳng biết làm gì. Anh lúng túng bước về phía chiếc xe rồi lại quay lại nắm lấy phần thừa tay áo mưa dắt cô lên xe. Không ai còn nói gì nữa nhưng hình như cô đang ngồi sát anh hơn. Anh tủm tỉm cười: “Đôi lúc trời mưa thật tốt.”

Bình luận

Để lại bình luận