Chương 10

: Mẹ mang thai lần đầu
Cái lạnh Tây Bắc những ngày cuối đông càng thêm khắc nghiệt, gió rít qua từng kẽ hở của căn nhà gỗ, như muốn cuốn đi chút hơi ấm còn sót lại. Tôi ngồi co ro bên bếp lửa, nhìn mẹ lặng lẽ thái rau, ánh mắt mẹ trĩu nặng, đôi tay run run như đang giấu diếm điều gì. Từ hôm ba bỏ đi sau trận cãi vã, mẹ dường như càng khép kín, ít nói cười hơn. Những lần ba gã thợ xây đến, tôi thấy mẹ né tránh ánh mắt họ, nhưng họ vẫn nhìn mẹ bằng những tia nhìn đầy dục vọng, như muốn nuốt chửng mẹ.
Sáng hôm ấy, mẹ đột nhiên ôm bụng, mặt tái mét, chạy ra sau nhà nôn thốc nôn tháo. Tôi lo lắng chạy theo, nắm lấy vạt áo mẹ, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị sao thế?” Mẹ lau miệng, cố nở nụ cười gượng gạo, xoa đầu tôi. “Mẹ không sao đâu, Khánh, chắc ăn phải đồ cũ thôi.” Nhưng ánh mắt mẹ hoang mang, như đang che giấu một bí mật kinh hoàng. Tôi không hiểu, chỉ biết nắm tay mẹ, cảm nhận bàn tay mẹ lạnh buốt.
Chiều tà, khi ba gã thợ xây đến để tiếp tục công việc, chú Đông nhận ra sắc mặt mẹ khác lạ. Gã nhếch môi, bước tới gần, thì thào: “Cô Trang, trông cô xanh xao quá, có chuyện gì hay ho không? Chẳng lẽ… mang bầu rồi?” Mẹ giật mình, lùi lại, tay ôm chặt bụng. “Đừng… đừng nói bậy!” – mẹ lắp bắp, nhưng giọng run rẩy đã tố cáo tất cả. Chú Tân và chú Nhất cười phá lên, vỗ tay nhau như vừa phát hiện một trò vui. “Haha, cô Trang, là con ai vậy? Của anh Thanh hay… của tụi tui?” – chú Tân hỏi, ánh mắt gian xảo.
Mẹ cắn môi, nước mắt chực trào. “Mấy người đừng nói thế, tôi không biết… tôi không chắc…” – mẹ nghẹn ngào, giọng lạc đi. Sự thật là mẹ chẳng thể xác định cha đứa bé là ai – ba, với những lần hiếm hoi gần gũi, hay ba gã thợ xây, những kẻ đã liên tục xâm phạm mẹ. Chú Đông tiến tới, tay lướt qua bụng mẹ, cười nham nhở. “Không sao, cô Trang, dù là con ai thì cô cũng phải tiếp tục ‘chiều’ tụi tui, đúng không?” Mẹ lắc đầu, cố đẩy tay gã ra, nhưng chú Nhất đã nhanh chóng giữ chặt mẹ từ phía sau.
“Cô đừng chống cự, tụi tui sẽ nhẹ nhàng, không làm hại cái thai đâu!” – chú Nhất thì thào, tay lột phăng áo mẹ. Họ kéo mẹ vào nhà bếp mới xây, nơi mùi gạch vữa còn nồng nặc. Mẹ bị ép ngồi lên một tấm gỗ, hai chân bị banh rộng. Chú Tân quỳ xuống, úp mặt vào giữa háng mẹ, liếm láp, khiến mẹ rên lên, nửa như đau đớn, nửa như bị cuốn vào khoái lạc. “Ư… đừng… tôi xin mấy người…” – mẹ van xin, nhưng giọng mẹ yếu ớt, không đủ sức chống cự.
Chú Đông cởi quần, con cặc cứng ngắc chĩa thẳng vào mặt mẹ. “Ngậm đi, cô Trang, làm tụi tui sướng, tụi tui sẽ làm nhanh!” – gã ra lệnh, bóp hàm mẹ. Mẹ bất lực, há miệng, để con cặc chui vào, lưỡi mẹ cuốn lấy nó theo bản năng. Trong khi đó, chú Nhất đứng sau, tay bóp mạnh cặp vú căng tròn của mẹ, rồi đút cặc vào lồn mẹ, nắc mạnh. Tiếng phành phạch vang lên giữa không gian ngột ngạt, hòa lẫn với tiếng rên rỉ của mẹ. Chú Tân đứng bên, tay sục cặc, mắt hau háu nhìn cơ thể mẹ rung lắc.
Họ thay nhau xâm phạm mẹ, mỗi gã một kiểu, như thể đang tranh giành một món đồ chơi. Mẹ cắn môi, nước mắt lăn dài, nhưng cơ thể mẹ lại phản bội, run lên từng đợt khoái lạc. Sau một lúc, cả ba gã lần lượt bắn tinh lên người mẹ – mặt, ngực, bụng, nhầy nhụa. Mẹ quỵ xuống tấm gỗ, thở hổn hển, tay ôm bụng, ánh mắt trống rỗng.
“Cô Trang, yên tâm, tụi tui sẽ chăm sóc cô với cái thai thật tốt, chỉ cần cô ngoan ngoãn!” – chú Đông cười, vỗ vai mẹ. Họ mặc lại quần áo cho mẹ, rồi rời đi, để lại mẹ ngồi đó, tủi nhục và bất lực. Tôi đứng ngoài cửa, vô tình chứng kiến tất cả, tim đập thình thịch. Tôi không hiểu mẹ đang mang thai nghĩa là gì, nhưng hình ảnh mẹ bị ba gã dày vò khiến tôi cảm thấy một nỗi đau mơ hồ.
Tối đó, mẹ ngồi bên tôi, ôm tôi vào lòng, thì thầm: “Khánh, sau này con sẽ có em, con phải ngoan, giúp mẹ nhé.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng nặng trĩu. Mẹ quyết định giữ đứa bé, dù không biết cha nó là ai, vì mẹ chẳng còn lựa chọn nào khác. Nhưng tôi biết, từ giờ, mẹ sẽ càng bị ba gã thợ xây kiểm soát, và những ngày tháng tăm tối của mẹ chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình luận

Để lại bình luận