Chương 38

: Trang tìm lại chính mình
Trang ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của nàng. Những tháng ngày điên cuồng bên Tuấn và Quân, với những trò chơi dâm dục ở công viên, rạp chiếu phim, và cả trung tâm thương mại, giờ đây như một cơn ác mộng ám ảnh nàng mỗi đêm. Cơ thể nàng vẫn còn nhớ cảm giác con cặc cứng ngắc của Tuấn dập mạnh vào lồn, hay cái lưỡi điêu luyện của Quân liếm láp hột le nàng, nhưng tâm trí nàng lại ngập trong sự trống rỗng. Nàng biết mình đã đi quá xa, đã đánh mất chính mình trong cơn sóng dục vọng.
Hôm ấy, Trang quyết định tìm đến một nhà trị liệu tâm lý. Cô Minh, một người phụ nữ trung niên với ánh mắt ấm áp, ngồi đối diện nàng trong căn phòng giản dị. “Chị Trang, chị cảm thấy thế nào về những gì đã xảy ra?” Cô Minh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.
Trang cắn môi, tay siết chặt mép áo. “Em… em không biết nữa. Em thấy mình như một con điếm, chị ạ. Em đã làm những chuyện mà em không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Em sợ… em không còn là em nữa.” Nước mắt lăn dài trên má nàng, giọng run rẩy.
Cô Minh mỉm cười, đặt tay lên vai Trang. “Chị hiểu. Nhưng chị muốn em biết rằng, những gì em đã làm không định nghĩa con người em. Em có quyền sai lầm, và quan trọng hơn, em có quyền làm lại. Điều em cần bây giờ là đối mặt với chính mình, với cả những ham muốn đó.”
Trang gật đầu, dù trong lòng vẫn rối bời. Cô Minh gợi ý nàng tham gia một buổi gặp mặt với những người từng trải qua những khủng hoảng tương tự, một nơi để chia sẻ và tìm lại sự bình yên. Nhưng trước khi bước vào hành trình mới, Trang biết mình cần đối mặt với quá khứ một lần cuối.
________________

Đêm đó, Tuấn và Quân liên lạc với Trang, mời nàng đến một buổi tiệc bí mật tại một quán bar ngầm ở ngoại ô. “Chị Trang, chỉ một lần nữa thôi,” Tuấn nhắn, giọng ngọt ngào nhưng đầy cám dỗ. “Chị biết chị thích mà.” Trang nhìn tin nhắn, tim đập mạnh. Nàng biết nếu đi, nàng sẽ lại chìm vào vòng xoáy cũ. Nhưng nàng cũng muốn đến, để nói lời tạm biệt với những ký ức ấy.
Quán bar ngập trong ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc điện tử vang lên đều đặn. Tuấn và Quân đã chờ sẵn, ánh mắt hau háu như mọi lần. “Chị đến rồi!” Quân cười lớn, kéo Trang vào một góc khuất. “Hôm nay tụi em có trò mới, chị dám chơi không?”
Trang nhìn họ, lòng chợt bình tĩnh lạ thường. “Không, tụi em. Chị đến để nói lời tạm biệt.” Cả hai ngỡ ngàng, Tuấn nhíu mày. “Tạm biệt? Chị đùa hả? Chị nghiện tụi em mà, đúng không?” Hắn tiến đến, tay định chạm vào ngực Trang, nhưng nàng đẩy ra.
“Không, Tuấn. Chị đã nghiện, đúng vậy. Nhưng chị không muốn sống như thế nữa.” Trang nói, giọng kiên định. Quân cười khẩy, bước tới, cố kéo nàng vào một căn phòng nhỏ. “Chị đừng làm kiêu. Vào đây, tụi em sẽ làm chị sướng đến quên cả thế giới.”
Nhưng Trang không nhúc nhích. Nàng nhìn thẳng vào mắt Quân, giọng lạnh lùng. “Chị không cần tụi em để cảm thấy sống. Chị đã sai khi để tụi em điều khiển mình, nhưng giờ thì hết rồi.” Nàng quay lưng, bước ra khỏi quán bar, bỏ lại Tuấn và Quân trong sự ngỡ ngàng.
________________

Những ngày sau, Trang bắt đầu tham gia các buổi gặp mặt do cô Minh tổ chức. Ở đó, nàng gặp những người phụ nữ khác, những người từng lạc lối trong dục vọng hoặc những mối quan hệ độc hại. Họ chia sẻ câu chuyện của mình, và lần đầu tiên, Trang cảm thấy mình không đơn độc. Nàng bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những suy nghĩ, những cảm xúc, và cả những ham muốn mà nàng từng nghĩ là xấu xa. Qua từng trang giấy, nàng dần hiểu rằng những ham muốn ấy không phải là tội lỗi, nhưng nàng có quyền kiểm soát chúng, thay vì để chúng kiểm soát mình.
Một buổi chiều, Trang nhận được lời mời đến một buổi tiệc nhỏ tại nhà Huyền và An, để chào đón đứa con sắp chào đời của họ. Nàng do dự, sợ rằng việc gặp lại những người từng biết về quá khứ dâm dục của mình sẽ khiến nàng xấu hổ. Nhưng cô Minh động viên: “Chị Trang, đối mặt với quá khứ không có nghĩa là để nó ám ảnh. Hãy đi, và cho bản thân cơ hội để chữa lành.”
Tại buổi tiệc, Trang đứng lặng lẽ trong góc, nhìn Huyền rạng rỡ bên An, ánh mắt họ tràn đầy yêu thương. Phúc và Long cũng có mặt, tay trong tay, mỉm cười hạnh phúc. Trâm, người từng lạc lối như Trang, giờ cũng đang bắt đầu một cuộc sống mới. Không ai nhắc đến những ngày tháng điên cuồng ấy, nhưng ánh mắt họ nhìn nhau đầy thấu hiểu.
Huyền tiến đến, ôm lấy Trang. “Cảm ơn chị đã đến,” Huyền thì thầm. “Em biết chị đã trải qua nhiều thứ, nhưng em tự hào vì chị vẫn ở đây, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.” Trang mỉm cười, nước mắt lăn dài. “Cảm ơn em, Huyền. Chị… chị đang cố gắng.”
Đêm đó, khi trở về nhà, Trang ngồi trước gương, nhìn vào chính mình. Nàng không còn thấy một người phụ nữ yếu đuối, bị dục vọng chi phối. Thay vào đó, nàng thấy một Trang mới, sẵn sàng bước tiếp, với lòng can đảm và niềm tin vào bản thân. Nàng biết, dù quá khứ có đen tối thế nào, nàng vẫn có thể tìm thấy ánh sáng trong tâm hồn mình.

Bình luận

Để lại bình luận