Chương 29

: Cuộc gặp gỡ định mệnh
Không khí trong biệt thự sang trọng ngập tràn mùi hương nến thơm và tiếng nhạc trầm bổng đầy mê hoặc. Huyền và Trang bước vào, cả hai đều mặc những bộ váy ren mỏng manh, không mặc đồ lót theo quy tắc của buổi tiệc bí mật này. Sau những lần đắm chìm trong dục vọng, cả hai đã trở thành bạn đồng hành trong thế giới dâm dục, nhưng không ai ngờ rằng đêm nay sẽ là một bước ngoặt lớn. Ánh mắt họ lướt qua đám đông, những gương mặt xa lạ đeo mặt nạ, những cơ thể trần truồng đang quấn quýt trong các trò chơi BDSM. Huyền nắm tay Trang, thì thầm: “Cậu thấy không, không khí ở đây… kích thích thật.”
Trang gật đầu, lồn nàng đã ướt át từ khi bước qua cánh cửa. “Tớ không ngờ mình lại thích thế này,” nàng đáp, giọng run run vì hồi hộp. Nhưng khi cả hai tiến sâu vào căn phòng chính, họ bất ngờ dừng lại. Trước mặt họ, Phúc và dì Nhung đang đứng, ánh mắt cũng ngỡ ngàng không kém. “Huyền? Trang?” dì Nhung lắp bắp, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Phúc, bên cạnh, chỉ nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh như một con sói săn mồi.
“Sao… sao hai người lại ở đây?” Huyền hỏi, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim nàng đập thình thịch. Dì Nhung cúi đầu, không dám nhìn thẳng. “Tui… tui bị Phúc rủ rê. Tui không ngờ…” Phúc chen vào, giọng tỉnh bơ: “Có gì đâu, Nhung. Ở đây ai cũng như mình, tìm khoái lạc thôi. Hai cô đây chắc cũng không ngoại lệ, đúng không?”
Trang cười khẩy, bước tới gần Phúc. “Đúng thế. Nhưng không ngờ cậu lại đưa cả dì Nhung vào đây.” Không khí trở nên căng thẳng, nhưng một người đàn ông đeo mặt nạ, rõ ràng là người dẫn dắt buổi tiệc, bước tới, cắt ngang cuộc trò chuyện. “Các vị, tối nay chúng ta chơi một trò đặc biệt. Tất cả sẽ bị trói và bịt mắt, để cảm nhận khoái lạc một cách thuần khiết. Sẵn sàng chưa?”
Huyền và Trang liếc nhau, gật đầu. Dì Nhung do dự, nhưng Phúc nắm tay nàng, thì thầm: “Cứ thử đi, Nhung. Em sẽ không hối hận.” Cả bốn người bị dẫn vào một căn phòng lớn, nơi những chiếc cột gỗ được dựng sẵn, dây thừng và còng tay lấp lánh dưới ánh đèn. Huyền và Trang bị trói chung một cột, tay bị còng chặt, mắt bị bịt bằng lụa đen. Dì Nhung và Phúc cũng bị trói ở cột bên cạnh, nhưng Phúc dường như đã quen với không khí này, ánh mắt hắn đầy hưng phấn.
“Ư… làm gì vậy…” Huyền rên khẽ khi một đôi tay lạ chạm vào nàng, vuốt ve từ cổ xuống cặp vú căng tròn. Trang cũng không kìm được tiếng rên khi một chiếc roi da quất nhẹ lên mông nàng, để lại cảm giác đau rát xen lẫn khoái cảm. “Cứ thả lỏng đi, các cô,” giọng người đàn ông đeo mặt nạ vang lên, đầy uy quyền. “Đêm nay, các cô sẽ được chăm sóc kỹ lưỡng.”
Huyền cảm nhận một chiếc máy rung được ấn vào hột le, khiến nàng cong người lên, lồn co bóp mạnh mẽ, nước dâm chảy xuống đùi. Bên cạnh, Trang rên la khi một người lạ liếm láp khe lồn ướt át của nàng, lưỡi hắn quấn quanh hột le, khiến nàng hét lên vì sướng. “Ư… sướng quá… đừng dừng…” Trang van xin, cơ thể run rẩy.
Ở cột bên kia, Phúc quỳ trước dì Nhung, cặc hắn cương cứng chĩa thẳng vào mặt nàng. “Mút đi, Nhung,” hắn ra lệnh, tay giữ đầu nàng, đẩy cặc sâu vào họng. Dì Nhung mút mạnh, nước dãi chảy xuống cằm, trong khi một người lạ khác quất roi lên mông nàng, khiến nàng vừa đau vừa sướng. “Ư… Phúc… tui không chịu nổi…” dì Nhung rên rỉ, nhưng cơ thể nàng lại ưỡn lên, đón nhận từng cú quất.
Căn phòng ngập trong tiếng rên la và mùi dục vọng. Huyền và Trang bị một nhóm người lạ vây quanh, tay họ mò mẫm khắp cơ thể, từ vú đến lồn, rồi đến hậu môn. Một người đàn ông đút cặc vào lồn Huyền, dập mạnh khiến nàng hét lên, lồn co bóp quanh cặc hắn. Trang cũng không kém, bị một người khác đâm cặc vào hậu môn, trong khi một chiếc máy rung tra tấn hột le nàng. Cả hai đạt cực khoái liên tục, nước lồn bắn tung tóe, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Phúc, sau khi bắn tinh đầy miệng dì Nhung, chuyển sang đâm cặc vào lồn nàng, dập mạnh như muốn xé toạc. Dì Nhung rên la, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm, nhưng trong lòng nàng vẫn bị giằng xé bởi tội lỗi. “Phúc… tui… tui không muốn thế này nữa…” nàng thì thào, nhưng Phúc chỉ cười, tiếp tục dập mạnh.
Khi buổi tiệc kết thúc, cả bốn người nằm vật ra sàn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch. Huyền và Trang ôm nhau, ánh mắt lấp lánh một sự tự do kỳ lạ. “Tớ không ngờ mình lại đi xa thế này,” Trang thì thầm, giọng đầy cảm xúc. Huyền gật đầu, tay vuốt tóc bạn. “Nhưng… tớ cảm thấy mình sống thật hơn bao giờ hết.”
Dì Nhung, ngồi bên cạnh, cúi đầu, nước mắt lăn dài. Phúc đặt tay lên vai nàng, nhưng nàng đẩy ra. “Đủ rồi, Phúc. Tui không thể tiếp tục.” Phúc không nói gì, chỉ gật đầu, ánh mắt thoáng buồn. Huyền và Trang nhìn dì Nhung, cảm nhận được nỗi đau của nàng, nhưng cả hai biết rằng họ đã chọn con đường của riêng mình – một con đường không có lối quay lại, nhưng đầy tự do và dục vọng.

Bình luận

Để lại bình luận