Chương 27

: Dì Nhung và lời thú tội
Dì Nhung ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong căn hộ nhỏ, ánh mắt đượm buồn nhìn ra cửa sổ. Những ngày qua, những lần ân ái cuồng nhiệt với Phúc đã khiến cơ thể nàng như sống lại, nhưng trái tim nàng lại nặng trĩu bởi cảm giác tội lỗi. Mỗi lần nhìn thấy Long, con trai nàng, ánh mắt vô tư của cậu như một nhát dao đâm vào lòng nàng. Nàng biết mình không thể tiếp tục che giấu bí mật này mãi được. Phúc, với sức hút mãnh liệt và những trò chơi dâm dục, đã kéo nàng vào một thế giới mà nàng vừa yêu vừa sợ. Nhưng hôm nay, nàng quyết định phải đối mặt với sự thật.
Long bước vào nhà, nụ cười tươi rói trên môi khi thấy mẹ. “Má, hôm nay con rủ Phúc qua chơi, được không? Lâu quá tụi con không tụ tập.” Dì Nhung giật mình, tim đập thình thịch. Nàng gật đầu, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng như có sóng cuộn. “Ừ, được chứ con. Gọi nó qua đi.”
Chiều muộn, Phúc xuất hiện, vẫn với nụ cười ngổ ngáo và ánh mắt đầy dục vọng. Khi Long vào bếp chuẩn bị đồ ăn, Phúc tiến sát dì Nhung, tay lùa xuống mông nàng, thì thầm: “Nhung, tối nay anh qua nhà em, chơi kiểu mới nhé?” Dì Nhung đẩy tay Phúc ra, giọng run rẩy: “Đừng, Phúc. Tui… tui phải nói chuyện với thằng Long.”
Phúc nhíu mày, nhưng trước khi hắn kịp nói gì, Long đã quay lại với khay bia. Không khí trở nên gượng gạo khi cả ba ngồi xuống. Dì Nhung hít một hơi sâu, lấy hết can đảm: “Long, má có chuyện muốn nói với con.” Long ngơ ngác, đặt lon bia xuống. “Chuyện gì vậy, má?”
Nàng cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Má… má với Phúc… tụi má đã làm chuyện không đúng. Má xin lỗi con.” Long sững sờ, ánh mắt chuyển từ mẹ sang Phúc, rồi lại quay về mẹ. Phúc định mở miệng, nhưng Long giơ tay ngăn lại. “Má nói rõ đi. Chuyện gì?”
Dì Nhung cắn môi, nước mắt lăn dài. “Má với Phúc… tụi má đã… quan hệ. Má biết đó là sai trái, nhưng má không kiềm được. Má xin lỗi, Long.” Không gian như đóng băng. Phúc ngồi im, ánh mắt lảng tránh, còn Long thì sững sờ, tay nắm chặt lon bia đến mức nó méo mó.
Nhưng rồi, điều bất ngờ xảy ra. Long bật cười, một tiếng cười khô khốc nhưng đầy ẩn ý. “Má, con không giận đâu. Thật ra… con đoán được phần nào rồi.” Dì Nhung ngẩng đầu, kinh ngạc. Long tiếp tục, giọng trầm xuống: “Con thấy cách Phúc nhìn má, cách má lảng tránh con. Con không ngốc. Nhưng… con không ngờ má lại dám nói ra.”
Phúc chen vào, cố làm dịu không khí: “Long, tao xin lỗi. Tao không kiềm được. Má mày… bà ấy quá hấp dẫn.” Long liếc Phúc, ánh mắt lóe lên một tia kỳ lạ. “Vậy hả? Nếu đã thế, sao tụi mình không… chơi chung cho vui?”
Dì Nhung trợn mắt, không tin vào tai mình. “Long, con nói gì vậy?” Long nhún vai, nụ cười trở nên ma mị. “Má, con cũng là đàn ông. Con biết má thiếu thốn lâu rồi. Nếu má thích Phúc, thì con muốn tham gia. Coi như… gia đình mình gắn kết hơn.”
Trước khi dì Nhung kịp phản ứng, Phúc đã đứng dậy, kéo nàng vào phòng ngủ. Long đi theo, ánh mắt đầy hưng phấn. Trong căn phòng mờ ảo, Phúc cởi áo dì Nhung, để lộ cặp vú nhỏ nhưng vẫn săn chắc. Hắn quỳ xuống, mút mạnh đầu vú nàng, trong khi Long đứng phía sau, kéo quần nàng xuống, tay thọc vào khe lồn ướt át. “Má dâm thật, ướt thế này rồi,” Long thì thầm, giọng đầy kích thích.
Dì Nhung rên lên, cơ thể run rẩy vì sự đụng chạm từ hai người đàn ông. Nàng biết điều này sai trái, nhưng khoái cảm lan tỏa khiến nàng không thể chống cự. Phúc còng tay nàng vào đầu giường, lấy roi da quất nhẹ lên mông nàng. “Nhung, em thích bị đánh, đúng không?” hắn hỏi, tay không ngừng quất, để lại những vệt đỏ trên làn da nàng.
Long, không chịu thua, cởi quần ra, để lộ con cặc cương cứng. Hắn dí cặc vào miệng mẹ, ra lệnh: “Mút đi, má. Mút cho con sướng.” Dì Nhung ngoan ngoãn mút, lưỡi quấn quanh cặc con trai, nước dãi chảy xuống cằm. Phúc, ở phía dưới, banh lồn nàng ra, liếm láp hột le, khiến nàng cong người lên vì sướng.
“Ư… sướng quá… má xin lỗi…” Dì Nhung rên rỉ, nhưng Long chỉ cười. “Má không cần xin lỗi. Con muốn má sướng.” Hắn rút cặc ra khỏi miệng nàng, chuyển xuống giữa hai chân, đâm mạnh vào lồn nàng. Tiếng bạch bạch vang lên, hòa lẫn với tiếng rên của dì Nhung. Phúc đứng bên, sục cặc, rồi phun tinh lên mặt nàng, trong khi Long dập mạnh hơn, bắn tinh đầy lồn mẹ.
Khi cả ba nằm vật ra giường, dì Nhung thở hổn hển, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch. Nàng nhìn Long, ánh mắt đầy đau khổ. “Má không muốn tiếp tục thế này, Long. Má sai rồi.” Long ôm mẹ, giọng dịu dàng: “Má, con không trách má. Nhưng nếu má muốn dừng, con tôn trọng. Còn Phúc… mày nghĩ sao?”
Phúc thở dài, biết mình đã đi quá xa. “Tao sẽ không ép Nhung nữa. Nhưng… tao không hối hận.” Dì Nhung gật đầu, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn nặng nề. Nàng biết mình cần thời gian để chữa lành, nhưng những ký ức dâm dục này sẽ mãi ám ảnh nàng.

Bình luận

Để lại bình luận