Chương 5

Cửa phòng khép lại. Không gian trầm lắng, chỉ còn tiếng quạt trần quay chậm trên trần gỗ cũ.

Tuấn Khanh đặt cặp xuống bàn, rồi quay lại.

Cô Vy đã đứng ngay trước mặt cậu, ánh mắt mơ hồ như sóng nước.

“Hôm nay em giỏi thật đấy.”

“Tại có cô ngồi ngắm em suốt, nên em phải cố thể hiện.”

“Vẫn mồm mép như ngày nào…”

Cô bật cười, rồi bước tới gần.

Khoảng cách chỉ còn nửa bước chân.

Tuân Khanh nâng nhẹ đầu, khẽ thì thầm:

“Cô nhớ em không?”

“Em nghĩ sao?”

Giọng cô như tan ra trong không khí, đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào mắt cậu.

Và rồi… không ai nói gì nữa.

Tuấn Khanh ôm lấy cô. Nhẹ nhàng. Dịu dàng. Như ôm một điều quý giá nhất trần gian.

“Cô yêu em, Tuấn Khanh à!” – Mai Vy chợt bật lên tiếng nói trong thổn thức.

“Em cũng vậy, em yêu cô… cô Mai Vy.”

Đôi môi họ tìm đến nhau – chạm khẽ, rồi sâu dần.

Một nụ hôn dài và nồng cháy. Không có lời giải thích, không cần lý do. Chỉ là cảm xúc bùng lên như lửa gặp gió.

Cô vòng tay ôm lấy cổ cậu. Còn cậu thì siết chặt eo cô như sợ thời gian sẽ lấy mất cô đi.

Giữa căn phòng nhỏ ấy – không còn cô và trò.

Chỉ còn Mai Vy và Tuấn Khanh.

Chỉ còn hai kẻ yêu nhau, trọn vẹn, tha thiết, và bất chấp.

Hai cô trò lặng lẽ di chuyển về phía chiếc giường đơn nằm khuất sau bàn làm việc, sau tấm bình phong mỏng manh như một bức màn che nửa ánh sáng. Trong không gian chỉ còn tiếng thở hòa quyện, họ trao nhau những nụ hôn nồng nàn – vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Những lớp vải dần rơi xuống, từng mảnh một, như những đóa hoa rụng dưới cơn gió mùa hạ.

Đến khi chẳng còn mảnh vải nào che người và giữa họ ngoài ánh mắt ngập ngừng, Tuấn Khanh không khỏi ngây người trước vẻ đẹp trần trụi đang hiện hữu trước mặt – làn da trắng ngần như sương mai, thân hình mềm mại và thanh thoát, cặp vú 88cm to tròn – săn chắc ẩn chứa nét quyến rũ đầy tinh tế của người phụ nữ đã bước qua tuổi đôi mươi nhưng vẫn rực rỡ như đóa hồng đầu mùa. Thung lũng tình yêu nơi có chiếc âm hộ rậm rạp lông nước nhờn đã nhỏ xuống từng giọt ở đùi trong.

Người phụ nữ ấy – người được cả trường gọi bằng biệt danh “Hoa hậu giảng đường” – giờ đây đang ở ngay trước mặt cậu, vừa gần, vừa xa như một giấc mộng khó tin.

“Cô… cô đẹp quá…” – Giọng Tuấn Khanh khẽ run lên, lời khen bật ra từ tận đáy lòng, thành thật đến mức khiến cả không gian như lặng lại trong một nhịp tim.

Hai cô trò lên giường rồi nhẹ nhàng ấn cậu học trò của mình xuống, nàng lên trên người Tuấn Khanh và cúi xuống tiếp tục nụ hôn còn dang dở. Mái tóc dài suông xõa xuống quét lên từng làn da rắn chắc và cứng cỏi đã từng rướm máu không biết bao nhiêu lần trên đường làm nhiệm vụ.

Tuấn Khanh cảm nhận đôi vú to tròn của cô Mai Vy qua bàn tay, tay còn lại luồng xuống phía nam khu sơn mạch rậm rạp, từng ngón tay trêu đùa khe mạch nước ngầm ẩm ướt của cô Mai Vy.

Phạm Mai Vy vẫn ôm chặt Tuấn Khanh trong khi cảm nhận từng nụ hôn, từng đợt kích thích do chính học trò của cô mang lại. Tiếng thở của cô Mai Vy càng trở nên dồn dập kèm đứt quảng.

Cô Mai Vy cũng không chịu yếu thế khi thấy cậu học trò cưng của nàng đã dám đụng chạm vào những nơi quý giá nhất của nàng. Thì nàng cũng đụng chạm lại vào một nơi quý gia duy nhất trên cơ thể nam nhân.

Được một lúc, nàng đã lên đến đỉnh cao của sự thăng hoa, nàng hơi nhỗm người dậy – đôi mắt nhìn chầm chầm âu yếm cậu học trò trước mặt.

“Tuấn Khanh! H… hai tụi mình cùng đụ luôn nhé… cô muốn lắm rồi…”

Không chờ sự đồng ý của Tuấn Khanh, cô Mai Vy cầm lấy con cu đã trở nên cứng cáp của cậu học trò, hai đầu gối và một tay chống xuống giường – tay kia cho con cu đưa vào miệng lồn thần tiên nằm dưới khu rừng rậm của nàng – rồi từ từ ấn xuống.

Bình luận

Để lại bình luận