Chương 4

“Tuấn Khanh nè! Tui có cái này cho ông đó… tự tay tui làm đó!” – Vừa dứt lời, cô nhanh tay đưa ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là vài chiếc bánh được gói ghém cẩn thận.

Nhưng rồi, nụ cười tắt dần trên môi cô gái. Gương mặt thoáng chút hờn dỗi, cô nhẹ giọng trách móc, đôi mắt nhìn cậu đầy lo lắng:

“Mấy bữa nay tui thấy ông xanh xao lắm á… Tui biết ông cứ lo đi giúp người này người kia mà chẳng chịu để ý gì tới bản thân hết! Ông mà cứ như vậy hoài là tui xót lắm đó… Bánh này là tui làm để bồi bổ cho ông… Nhớ ăn hết nha! Đừng có phụ lòng tui nghe chưa!”

Nói dứt lời, vì cao hơn Tuấn Khanh gần một cái đầu, Thanh Nguyệt bất ngờ cúi xuống, đặt nhẹ một nụ hôn lên má cậu. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức chính cô cũng bất ngờ với bản thân. Vừa trở về chỗ ngồi, nàng liền ôm mặt, hai má đỏ bừng như trái cà chua chín, miệng không ngừng bật ra những tiếng cười khúc khích.

Còn Tuấn Khanh thì đứng như trời trồng, hoàn toàn sững sờ vì nụ hôn bất ngờ ấy.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên trong không gian yên tĩnh, từng âm thanh ngân dài như mở ra một buổi sáng mới đầy hứa hẹn. Tuấn Khanh cũng đã ngồi vào cùng bàn với Ngô Thanh Nguyệt, trong khi nàng vẫn còn che mặt vì ngại ngùng nhìn lén Tuấn Khanh.

Lớp 12A1 đã đông đủ. Ánh sáng nhẹ hắt qua cửa sổ, tạo thành vệt sáng dài vắt ngang những chiếc bàn học đều tăm tắp.

Trên bục giảng, Phạm Mai Vy bước ra từ bàn giáo viên với dáng vẻ tự tin, tay cầm giáo án, giọng nói dịu dàng nhưng rõ ràng vang lên:

“Hôm nay chúng ta sẽ ôn lại hai dạng bài quan trọng trong chương Sóng Cơ và Điện Từ.”

Cả lớp lật vở, chuẩn bị ghi chép. Ở bàn thứ ba dãy giữa, Võ Tuấn Khanh ngồi cạnh Ngô Thanh Nguyệt, cô bạn nữ nổi bật với mái tóc dài uốn nhẹ và ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh khi nhìn Khanh.

Tiết học bắt đầu. Câu hỏi đầu tiên, cô Vy nêu ra một bài toán nâng cao về dao động điều hòa phối hợp – cả lớp im lặng.

Chỉ có một cánh tay giơ lên – là Tuấn Khanh.

Cậu đứng dậy, nét mặt điềm tĩnh, giọng rõ ràng từng chữ, lý giải các bước biến đổi phương trình, cách phân tích pha lệch và cuối cùng là đáp án hoàn chỉnh.

“Quá xuất sắc!”

Cô Vy không giấu nổi niềm vui, gật đầu lia lịa.

“Khanh làm đúng từ bước đầu đến bước cuối, không sai một nhịp. Mọi người nên học cách trình bày như bạn Khanh.”

Cả lớp vỗ tay. Một vài ánh mắt nam sinh có phần ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. Riêng Ngô Thanh Nguyệt thì hoàn toàn bị hút hồn. Cô khẽ nghiêng người, thì thầm khe khẽ:

–”Trời ơi, ông mà không làm thiên tài thì phí của đời, giỏi như vậy mới xứng đáng tui yêu chứ…”

Tuấn Khanh quay sang nhìn cô, cười nhẹ một cái – đủ khiến tim Thanh Nguyệt nhảy một nhịp bất thường.

Tiết hai tiếp tục với chuyên đề Điện từ trường – cũng là dạng bài khó nhằn với phần lớn học sinh. Vậy mà Tuấn Khanh không những giải được, mà còn đứng lên phân tích một cách sinh động đến mức cả lớp phải… gật gù như đang xem TED Talk.

Cô Vy đứng cạnh bảng, ánh mắt không rời khỏi cậu học trò của mình. Trong lòng cô dâng lên một niềm tự hào khó nói thành lời. Nhưng hơn cả sự hài lòng của một người cô, đó là ánh nhìn của một người phụ nữ đang yêu – chứng kiến người mình yêu ngày càng trưởng thành, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Tiếng chuông cuối cùng vang lên, báo hiệu kết thúc buổi học.

Các học sinh lục tục thu dọn sách vở, túm tụm rời khỏi lớp. Một vài ánh mắt nữ sinh còn ngoái nhìn về phía Tuấn Khanh, vài nụ cười thẹn thùng thoáng qua.

Phạm Mai Vy, khi bước ra gần cửa, bỗng quay lại, nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

“Khanh, em ở lại một chút nhé. Cô có chuyện muốn nhờ.”

“Dạ.”

Cậu trả lời không chần chừ.

Như thể… đã quen với điều đó từ lâu.

Cả lớp dần vắng. Chỉ còn hai người.

Cô Vy bước chậm ra khỏi lớp, Tuấn Khanh theo sau. Cả hai không nói gì, nhưng những bước chân lặng lẽ ấy đã mang theo bao nhiêu cảm xúc lặng thầm. Họ không đi về hướng văn phòng giáo viên chính, mà rẽ vào một phòng họp nhỏ ít dùng đến – nơi cả hai từng chọn làm điểm hẹn mỗi khi muốn được yên tĩnh bên nhau.

Bình luận

Để lại bình luận