Chương 2

Buổi sáng, 6:00.

Âm thanh báo thức vang lên, không ồn ào, không dai dẳng, chỉ là một đoạn âm trầm kéo dài đúng ba giây rồi im bặt, như chính con người của cậu: ngắn gọn, hiệu quả, không thừa một nhịp.

Võ Tuấn Khanh bật dậy. Động tác nhanh gọn, dứt khoát như một chiếc lưỡi dao rời khỏi bao. Căn phòng trọ đơn sơ rộng không đến mười mét vuông, nằm sâu trong con hẻm tối khuất giữa khu dân cư cũ, nhưng với Tuấn Khanh, nó đủ. Một chiếc giường gỗ cũ kỹ, một bàn học nhỏ kê sát cửa sổ, một kệ đựng vài quyển sách ngôn ngữ học, giải mã, cùng những vật dụng sát thủ chuyên dụng giấu kĩ trong hộc bí mật dưới sàn.

Cậu bước đến gương, soi mình dưới ánh sáng mờ nhạt lọt qua khung cửa sổ hẹp.

Mái tóc đen rối nhẹ, chẳng cần vuốt lại. Gương mặt cậu bình thường đến mức dễ lẫn vào đám đông, nhưng đôi mắt thì không. Đôi mắt trong veo như gió sớm, nhưng sâu hun hút, chất chứa những cơn bão không tên, như thể nếu nhìn lâu vào, người đối diện sẽ thấy cả những lần cận kề sinh tử, những quyết định giết hay tha, những linh hồn không bao giờ trở lại.

Trên cổ cậu là một vết sẹo mảnh, hình lưỡi dao, chạy chéo từ xương quai xanh đến gần yết hầu. Vết tích từ một nhiệm vụ thất bại hai năm trước, cũng là lần đầu tiên cậu bị phản bội, và cũng là lần cuối cùng cậu để ai đâm sau lưng mình.

Tuấn Khanh chớp mắt. Một nụ cười thoáng hiện, không lạnh, cũng không ấm, chỉ đơn thuần là sự chấp nhận.

“Haiz… Lại bắt đầu một ngày… với hai cuộc đời.”

Một Võ Tuấn Khanh học sinh lớp 12 ngoan hiền, sống khép kín, điểm số ổn định, không nổi bật.

Và một biệt danh “S.Flash” có ý nghĩa nhanh như một Tia Chớp Bạc. Một sát thủ chưa từng thất thủ suốt bốn năm qua, mã hiệu 09, thuộc tổ chức Dark Destiny, chuyên xử lý các hợp đồng ám sát hạng A trở lên.

Hai cuộc đời, một cơ thể. Một chiếc mặt nạ, một lưỡi dao.

Sáng đi học, đêm đi giết.

Cậu lặng lẽ mặc đồng phục trường: áo sơ mi trắng đã được ủi phẳng, cà vạt đen cột gọn gàng, áo khoác ngoài che lấp dáng người nhỏ gọn nhưng rắn chắc. Không một ai ở ngôi trường đó biết rằng chỉ đêm qua thôi, đôi tay cậu còn dính máu của một mục tiêu chính trị cấp quốc tế.

Tuấn Khanh đến trường sớm hơn thường lệ.

Chuyến xe buýt số 11 vừa dừng trạm đối diện cổng trường.

Chiếc cặp vải bạc màu đeo chéo qua vai, tay trái cầm ổ bánh mì nhỏ mua vội ở góc hẻm đầu phố, tay phải đang kéo bao rác nặng giúp bà lao công già xuống khu sân sau. Dáng cậu lặng lẽ, nhưng đôi mắt lại sáng, tỉnh táo, như thắp lên chút ấm áp trong buổi sớm còn vương hơi sương.

“Cảm ơn con nha, Khanh.”

Giọng bà lao công khàn nhưng đầy trìu mến.

“Dạ không có gì, con tiện đường thôi cô.”

Tuấn Khanh mỉm cười, gật đầu nhẹ, rồi tiếp tục bước về phía dãy lớp học khu 12.

Trường vẫn còn im lìm trong ánh sáng bạc đầu ngày, chỉ có tiếng chim lẻ loi gọi nhau qua vòm lá.

Cậu đi ngang qua lớp 12A1 – căn phòng thân thuộc đã gắn bó suốt một năm qua. Bên trong, cô chủ nhiệm Phạm Mai Vy đang đứng nơi bục giảng, chăm chú sắp xếp giáo án cho buổi học đầu tuần. Người phụ nữ ở ngưỡng ba mươi ấy mang dáng vẻ thanh thoát, cao ráo, mái tóc dài buộc thấp gọn gàng sau gáy. Cô trông như một nét vẽ mảnh mai phác lên giữa làn sương mai, vừa dịu dàng, vừa có chút gì đó xa vời.

Khoảnh khắc Tuấn Khanh bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau. Chỉ là một cái nhìn rất khẽ, nhưng đủ khiến cả không gian như dịu lại. Một tia chớp mềm mại lóe qua giữa nhịp thở, để rồi trái tim cậu bỗng khựng lại. Dù đã quen biết cô hơn một năm, Tuấn Khanh vẫn không khỏi choáng ngợp trước nhan sắc ấy. Ba mươi tuổi, nhưng Mai Vy vẫn đẹp một cách ngỡ ngàng. Ở ngôi trường này, cô được mệnh danh là Hoa hậu giảng đường– không chỉ bởi chiều cao 172cm mà còn bởi vẻ ngoài trẻ trung mà còn bởi chất giọng trong veo, dịu dàng như sương sớm đầu ngày. Một giọng nói khiến người ta lầm tưởng cô chỉ mới đôi mươi chứ chẳng phải người phụ nữ đã bước qua tuổi ba mươi.

Bình luận

Để lại bình luận