Chương 1

Thành phố này thối nát từ gốc rễ.

Tầng trên của xã hội là những kẻ khoác áo chính quyền – tham nhũng, giả dối, đạp lên nỗi đau của người khác để sống. Bên dưới là những tổ chức tội phạm ngầm, buôn người, giết thuê, cướp nội tạng – tàn nhẫn, lạnh lùng như máy móc.

Một thế giới đắm chìm trong bóng đêm, nơi pháp luật chỉ là một trò đùa và sinh mạng là thứ có thể định giá bằng tiền.

Nhưng giữa màn đêm ấy, vẫn còn hai nơi lưu giữ được chút ánh sáng:

Một là Trường Trung học Gia Liêm – nơi những học sinh vẫn còn tin vào tri thức, vào ước mơ.

Hai là tổ chức Dark Destiny – nơi những đứa trẻ mồ côi được nuôi lớn để thành sát thủ, nhưng không giết vì tiền, mà vì công lý… theo cách riêng của họ.

Và tôi – Võ Tuấn Khanh, là chiếc cầu nối giữa hai thế giới đó.

Ban ngày, tôi là một học sinh lớp 12 – thân thiện, hòa đồng, có hơi bí ẩn, nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác.

Ban đêm, tôi là S.Flash (Silver Flash = Tia Chớp Bạc) – sát thủ mang mặt nạ ninja, kẻ gieo cái chết xuống đầu những tên cầm thú đội lốt người.

Đêm hôm qua. 23:47 PM. Kyiv – căn biệt thự ngoại ô phía Bắc, biệt danh Pháo Đài Trắng.

Ánh trăng xiên qua lớp kính chống đạn của tầng ba. Một chiếc đồng hồ mỏng đeo trên cổ tay trái khẽ rung, tín hiệu từ BlackQueen.

“Hệ thống bảo mật vô hiệu. Còn ba phút để đến điểm kết thúc. Go.”

S.Flash không trả lời. Cậu trượt người ra khỏi lỗ thông hơi, tiếp đất không một tiếng động. Đôi mắt ánh bạc trong bóng tối lóe lên như của một con sói hoang săn mồi.

Từ phía xa, một tia sáng đỏ lướt qua tâm mắt kính, Eyes Hawk đã chiếm lĩnh vị trí. Dưới tán cây sồi cách biệt thự 500m, Lan Ngọc chỉnh lại ống ngắm, khẩu M200 Intervention đã nạp đạn, sẵn sàng “thanh tẩy” bất kỳ mục tiêu nào thoát khỏi tay S.Flash.

“Cửa đông, hai bảo tiêu. Vô hiệu hóa.” — Giọng Lan Ngọc lạnh và sắc như lưỡi dao.

Không cần nhắc lại lần hai. S.Flash lướt tới như một bóng ma, lưỡi dao gấp Karambit trong tay phải lật mở. Cậu lao vào khoảng tối sau lưng hai tên lính gác, động tác chính xác đến mức ngay cả tiếng ngã gục cũng không vang lên. Một nhát cắt nơi động mạch cổ dứt khoát, nhanh gọn.

“Target: Gennady Ivanov. Phòng tầng 3, hành lang bên trái. Có một cô gái 12 tuổi bị bắt làm con tin.” – BlackQueen cập nhật trực tiếp qua tai nghe.

23:51 PM.

Võ Tuấn Khanh áp sát phòng mục tiêu. Cửa khóa điện tử, nhưng cậu không cần phá — đã có BlackQueen.

Click.

Cửa bật mở nhẹ nhàng, như thể đang chào đón Thần Chết.

Bên trong, Gennady – tên chính trị gia máu mặt liên quan đến chuỗi buôn người xuyên quốc gia – đang dí súng vào đầu bé gái. Hắn cười khẩy khi thấy cậu thiếu niên Á Đông bước vào.

“Mày là cái quái gì? Một đứa học sinh chơi cosplay sao?”

Tuấn Khanh không đáp. Ánh nhìn cậu trống rỗng, vô cảm.

“Thời gian.” – Eyes Hawk nhắc.

23:52 PM.

Trong một khoảnh khắc ngắn đến mức không kịp nháy mắt, Khanh ném lưỡi dao theo quỹ đạo vòng cung. Cán dao xoáy vào mu bàn tay của Gennady, khiến khẩu súng văng đi. Cậu lướt tới, tung cú đá vào ngực đối phương, rồi khóa cổ hắn xuống đất.

Chỉ ba giây.

Gennady không còn cơ hội hét lên. Dao cắm sâu vào khí quản.

Cô bé khóc nấc lên, hoảng loạn. Cậu quay lưng lại, mở bộ đàm:

“Xác nhận mục tiêu bị loại. Gọi cứu trợ y tế đến điểm tọa độ 53°N. Bé gái an toàn.”

BlackQueen đã thao tác sẵn lệnh xóa toàn bộ dữ liệu về vụ đột nhập khỏi hệ thống an ninh quốc tế.

23:59PM.

Chiếc xe SUV màu đen đợi sẵn ngoài rìa thành phố. Võ Tuấn Khanh leo lên ghế sau, vẫn lặng lẽ như một cái bóng. Eyes Hawk liếc nhìn cậu từ gương chiếu hậu, nở nụ cười nhạt:

“Vẫn đúng giờ như mọi khi, S.Flash . Em không phải con người nữa rồi.”

“Em chưa từng là người kể từ khoảnh khắc đầu tiên cầm dao.” – S.Flash đáp, mắt khép hờ.

BlackQueen ném cho cậu một chai nước:

“Tốt. Về Việt Nam trong vòng 8 tiếng. Nhớ… sáng mai còn đi học.”

Bình luận

Để lại bình luận