Chương 10

“Trí, các bạn học chung với mình sao?” Ngọc Linh hỏi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng vào Trí. Cô vẫn ngồi trên tảng đá, để lộ gần như toàn bộ cơ thể dưới ánh nắng ban mai, chỉ có chiếc quần lót ren mỏng tang che chắn lấy vùng kín. Lớp ren trắng mờ, dường như không đủ để che giấu bất kỳ điều gì, thậm chí còn khiến mọi thứ bên dưới thêm phần mờ ảo và kích thích.

Trí cố gắng nuốt nước bọt. Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng đảo căng tròn của Ngọc Linh, rồi liếc xuống khe lồn đang ẩn hiện sau lớp ren mỏng. `Mời về phòng? Chắc chắn rồi, ai mà từ chối được cơ hội vàng này chứ?` Anh ta cảm thấy dương vật mình cương cứng đến đau nhói, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. “À… tụi mình học khối kinh tế. Bạn học khoa nào?”

“Mình học khoa Ngôn ngữ Anh ạ!” Ngọc Linh vui vẻ đáp. “Mới vào trường, còn nhiều bỡ ngỡ quá. Nếu không phiền, mình có thể xin số điện thoại của các bạn để sau này hỏi bài được không ạ?”

Lời nói của Ngọc Linh như một tia sét đánh ngang tai nhóm Trí. Xin số điện thoại? Hỏi bài? Đúng là một cô gái quá ngây thơ. `Cô ấy đang cố tình trêu chọc mình sao? Hay là cô ấy thật sự không biết gì?` Trí và mấy người bạn nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý. Một tên trong nhóm, tên Nam, không kìm được khẽ huýt sáo một tiếng thật dài.

Ngọc Linh quay sang nhìn Nam, mỉm cười thân thiện. “Bạn huýt sáo hay quá! Bạn có thể dạy mình không?”

Nam bật cười khẩy, ánh mắt trơ trẽn dán chặt vào đôi vú của Ngọc Linh. “Huýt sáo thôi à? Còn nhiều cái hay hơn muốn dạy bạn lắm!” Hắn nói, giọng điệu đầy ẩn ý.

Ngọc Linh vẫn không hiểu, cô nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò. “Thật sao? Là cái gì ạ?”

Quốc Đạt đang nấp sau bụi cây, tay run run giữ chặt điện thoại. Anh ta gần như không thể tin vào tai mình. `Mẹ kiếp! Con nhỏ này ngu ngốc đến mức nào nữa đây?!` Anh ta cảm thấy một sự giận dữ pha lẫn bất lực. Anh ta muốn xông ra, kéo Ngọc Linh đi khỏi đây ngay lập tức, nhưng lý trí mách bảo rằng nếu làm vậy, anh ta sẽ phá hỏng tất cả. Anh ta vẫn muốn quay lại cảnh này, muốn thấy mọi chuyện sẽ đi đến đâu. `Ngọc Linh, em đúng là… một thử thách mà!`. Dương vật anh ta cũng đã cương cứng lên từ lâu, căng tức và nhức nhối khi chứng kiến cảnh tượng Ngọc Linh hồn nhiên phơi bày cơ thể trước những ánh mắt thèm khát kia. Anh ta điều chỉnh góc quay, tập trung vào khoảnh khắc Ngọc Linh vô tình ưỡn ngực khi nói chuyện, khiến hai đầu ti hồng nhạt in hằn rõ hơn trên lớp ren mỏng.

Huy Hoàng vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Nụ cười bí ẩn trên môi anh ta càng sâu hơn. Anh ta không hề tỏ vẻ lo lắng hay bất an. Ngược lại, ánh mắt anh ta ánh lên sự thích thú tột độ. `Một màn trình diễn hoàn hảo. Cô ấy là một con rối xinh đẹp, và những kẻ kia chỉ là những khán giả đang bị mê hoặc.` Anh ta không có ý định can thiệp, ít nhất là chưa. Anh ta muốn xem trò chơi này sẽ diễn biến đến mức nào. Huy Hoàng thậm chí còn hơi nheo mắt, chiêm ngưỡng đường cong hoàn mỹ của Ngọc Linh, đặc biệt là cặp mông tròn trịa và vùng kín ẩn sau lớp ren đang phơi bày trước mắt bao người. `Vẻ đẹp cấm kỵ. Càng cấm kỵ, càng kích thích.`

Trí và nhóm bạn tiếp tục vây quanh Ngọc Linh, khoảng cách giữa họ ngày càng thu hẹp. Họ bắt đầu nói những lời trêu ghẹo lộ liễu hơn, ánh mắt không ngừng quét qua cơ thể cô. Một tên trong nhóm, tên Hùng, mạnh dạn hơn, đưa tay ra, giả vờ chạm vào tảng đá cạnh Ngọc Linh, nhưng ngón tay hắn lại cố ý lướt nhẹ qua bắp đùi trắng nõn của cô.

Ngọc Linh khẽ giật mình, cô nhìn Hùng với ánh mắt khó hiểu. “Bạn làm gì thế?”

Hùng cười nham hiểm. “À, mình… mình chỉ muốn xem tảng đá có nhẵn không thôi mà. Không ngờ da bạn còn nhẵn hơn đá nữa!” Hắn nói, giọng điệu đầy khêu gợi.

Ngọc Linh nhún vai, không để tâm. “Đá thì làm sao mà nhẵn bằng da người được ạ?” Cô hồn nhiên đáp, khiến cả nhóm Trí phì cười.

Trí thấy tình hình có vẻ thuận lợi. Anh ta đưa tay ra, giả vờ như muốn giúp Ngọc Linh chỉnh lại cuốn sách đang đặt trên đùi, nhưng ngón tay anh ta lại cố ý lướt qua khe đùi của cô, rồi chạm nhẹ vào mép chiếc quần lót ren. Cảm giác mềm mại của lớp ren và sự ấm nóng từ làn da bên trong khiến anh ta rùng mình. Dương vật của anh ta căng tức đến cực điểm, như muốn nổ tung.

`Cô ấy không hề phản ứng!` Trí nghĩ thầm, sự phấn khích dâng lên tột độ. `Con nhỏ này… đúng là một con điếm ngây thơ. Hay là mình nên thử thêm chút nữa?`

Anh ta cúi xuống, giả vờ nhặt một chiếc lá rụng gần đó, ánh mắt anh ta dán chặt vào lùm lông tơ mềm mại đang ẩn hiện sau lớp ren mỏng. `Tuyệt vời! Ngay cả màu sắc và mật độ cũng thật hoàn hảo.` Anh ta nghĩ thầm, đôi môi khẽ nở một nụ cười thỏa mãn.

“Ngọc Linh này, bạn có thấy nóng không?” Trí hỏi, giọng trầm đục. “Trời nắng thế này mà bạn cứ nằm phơi ra giữa trời. Dễ bị cảm nắng lắm đó.”

“Dạ không ạ! Em thấy mát mà. Có gió nữa.” Ngọc Linh nói, rồi cô khẽ cựa quậy người, vô tình để lộ thêm một phần nhỏ của âm hộ sau lớp ren.

Quốc Đạt, qua màn hình điện thoại, gần như không thở nổi. Anh ta thấy rõ ràng từng cử chỉ của Trí, thấy cách hắn ta cố ý chạm vào Ngọc Linh, và thấy cô gái ngây thơ không hề phản kháng. Anh ta cảm thấy một sự tức giận bùng lên. `Thằng chó này! Dám lợi dụng sự ngây thơ của cô ấy!` Nhưng anh ta vẫn giữ chặt điện thoại, không thể ngừng quay. `Mình phải giữ bình tĩnh. Phải kiềm chế. Cảnh này… mình phải có được nó.`

Huy Hoàng vẫn lặng lẽ quan sát. Ánh mắt anh ta hơi nheo lại. `Trí đã bắt đầu hành động rồi. Xem ra, trò chơi này sẽ nhanh chóng đến hồi gay cấn.` Anh ta không chỉ nhìn Ngọc Linh, mà còn quan sát kỹ phản ứng của Quốc Đạt đang nấp sau bụi cây. Anh ta thấy rõ sự căng thẳng, sự tức giận pha lẫn khao khát trong ánh mắt của Quốc Đạt. `Thật thú vị.`

Bình luận

Để lại bình luận