Chương 9

Một nhóm thanh niên đang ngồi trên ghế đá, miệng huýt sáo trêu chọc khi cô đi ngang qua. Ngọc Linh không hiểu họ đang làm gì, cô chỉ mỉm cười thân thiện đáp lại. Hành động đó càng khiến họ phấn khích hơn.

Quốc Đạt đi theo Ngọc Linh từ xa, cố gắng giữ một khoảng cách nhất định. Anh ta cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích. Anh ta liên tục lấy điện thoại ra, giả vờ nhắn tin nhưng thực chất là đang quay phim. `Phải quay lại cảnh này. Cô ấy thật sự là một kiệt tác.`

Ngọc Linh dừng lại ở một bãi cỏ rộng. Cô thấy vài người đang tập yoga, vài người khác đang đọc sách dưới bóng cây. Cô muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để ngồi đọc sách. Cô tìm thấy một gốc cây lớn, tán lá rậm rạp, có một tảng đá phẳng lì dưới gốc.

Cô ngồi xuống tảng đá, rồi bắt đầu cởi bỏ giày và tất. “Nóng quá!” Cô lẩm bẩm. “Ngồi thế này cho mát.”

Quốc Đạt nấp sau một bụi cây gần đó, anh ta giật mình khi thấy Ngọc Linh bắt đầu cởi đồ. `Không thể tin được! Cô ấy lại cởi đồ ở đây sao?` Anh ta vội vàng bật chế độ quay phim.

Ngọc Linh không hề để ý đến Quốc Đạt hay bất kỳ ai khác. Cô chỉ đơn giản là muốn thoải mái. Cô cởi bỏ chiếc áo phông trắng, để lộ hoàn toàn đôi vú căng tròn, đồ sộ. Hai đầu ti hồng nhạt dựng đứng, trông vô cùng khiêu khích. Sau đó, cô cởi chiếc quần short jean, để lộ cặp mông đầy đặn và lùm lông tơ mềm mại bao phủ lấy khe lồn của cô. Cô chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót ren màu trắng mỏng tang, gần như trong suốt.

`Quần lót ren?` Quốc Đạt gần như hét lên trong đầu. `Ôi trời ơi! Cô ấy mặc quần lót ren ư? Mà lại mỏng đến mức này?` Anh ta cố gắng giữ chặt điện thoại, tay run rẩy. Anh ta lia camera, ghi lại toàn bộ cảnh tượng. Ánh nắng ban mai rọi thẳng vào Ngọc Linh, khiến làn da trắng nõn của cô lấp lánh, và lớp ren mỏng manh gần như trong suốt, để lộ rõ từng đường nét của âm hộ cô.

Ngọc Linh hoàn toàn không hay biết về sự tồn tại của chiếc quần lót ren hay việc nó gần như trong suốt. Cô chỉ cảm thấy mát mẻ và thoải mái. Cô nằm ngửa trên tảng đá, đưa hai tay lên gối đầu, tận hưởng làn gió mát lành.

Quốc Đạt không thể chịu đựng được nữa. Anh ta phải ghi lại cận cảnh. Anh ta nhẹ nhàng tiến lại gần, cố gắng không gây ra tiếng động nào. Anh ta nấp sau một gốc cây khác, gần hơn Ngọc Linh, lia camera, tập trung vào bộ ngực đồ sộ và cặp mông tròn trịa ẩn sau lớp ren mỏng.

Đúng lúc đó, một nhóm sinh viên đi ngang qua. Họ nhìn thấy Ngọc Linh đang nằm trần truồng trên tảng đá, chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót ren mỏng tang. Họ đồng loạt dừng lại, miệng há hốc kinh ngạc. Vài người lấy điện thoại ra chụp ảnh. Ngọc Linh vẫn thản nhiên, cô thậm chí còn nở nụ cười thân thiện với họ.

Quốc Đạt giật mình. `Chết tiệt! Bị phát hiện rồi!` Anh ta vội vàng ẩn mình sâu hơn vào bụi cây. Anh ta nhìn thấy Ngọc Linh vẫn vô tư, không hề nhận ra sự chú ý của đám đông.

Một chàng trai trong nhóm sinh viên đó, có vẻ bạo dạn hơn, bước lại gần Ngọc Linh. “Cô gì ơi! Sao cô lại nằm thế này ở đây?” Anh ta hỏi, giọng đầy vẻ tò mò.

Ngọc Linh mở mắt, mỉm cười. “Chào bạn! Mình thấy nóng quá, nằm thế này cho mát.”

Chàng trai đó và nhóm bạn của anh ta đồng loạt nhìn nhau, mắt mở to. `Cô gái này… bị điên sao? Hay là đang cố tình trêu chọc?`

Quốc Đạt nín thở, anh ta nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang diễn ra. Anh ta lo lắng Ngọc Linh sẽ gặp rắc rối, nhưng đồng thời, anh ta cũng cảm thấy một sự phấn khích tột độ. `Quay đi! Quay lại! Phải ghi lại cảnh này!` Anh ta nghĩ thầm.

Ngọc Linh ngồi dậy, không hề che giấu bất cứ thứ gì. Cô đưa tay lên, vuốt mái tóc dài đen nhánh của mình. Hành động đó vô tình kéo căng chiếc áo lót ren, để lộ rõ từng đường nét của bầu ngực.

“Bạn là sinh viên trường mình à?” Chàng trai đó hỏi, ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi vú của Ngọc Linh.

“Dạ vâng! Mình là tân sinh viên!” Ngọc Linh hồn nhiên đáp. “Các bạn cũng thế ạ?”

“Ừm… bọn mình là sinh viên năm hai.” Chàng trai nói. “Bạn tên gì?”

“Mình là Ngọc Linh!” Cô mỉm cười.

Chàng trai đó nuốt nước bọt. “Chào Ngọc Linh. Mình là Trí.” Anh ta nói, rồi liếc nhìn về phía nhóm bạn đang thì thầm phía sau. `Tuyệt vời! Con mồi tự đưa đến.` Anh ta nghĩ thầm.

Trong khi đó, ở một góc công viên khác, Huy Hoàng cũng đã đến. Anh ta không đi theo Quốc Đạt, mà chọn một con đường khác để tiếp cận. Anh ta nhìn thấy đám đông đang vây quanh Ngọc Linh, và nụ cười bí ẩn trên môi anh ta càng sâu hơn. `Quả nhiên. Cô ấy là một thỏi nam châm.` Anh ta nhẹ nhàng bước lại gần, quan sát từ xa, không hề can thiệp. Anh ta muốn xem mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.

Trí và các bạn của anh ta không ngừng nói chuyện với Ngọc Linh, cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện. Họ liên tục lướt mắt qua cơ thể cô. Một vài người trong nhóm thậm chí còn cố ý đứng gần hơn, giả vờ nhìn vào hồ nước nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Ngọc Linh.

Ngọc Linh vẫn không hề nhận ra sự bất thường. Cô vẫn hồn nhiên trò chuyện, trả lời mọi câu hỏi của họ một cách thẳng thắn. Cô không hề biết rằng, mỗi câu trả lời, mỗi cử động của cô đều khiến những ánh mắt xung quanh càng thêm thèm khát và những ý đồ xấu xa bắt đầu nảy sinh trong tâm trí họ.

`Có lẽ mình nên mời họ đến phòng ký túc xá chơi? Dù sao thì cũng là bạn học mà.` Ngọc Linh nghĩ thầm, ánh mắt vẫn trong veo và hồn nhiên.

Ngọc Linh vẫn hồn nhiên nói chuyện, không hề hay biết rằng mỗi cử động, mỗi lời nói của cô đều như một ngọn lửa châm vào dục vọng đang sôi sục của nhóm thanh niên trước mặt. Cô thậm chí còn nghĩ đến việc mời họ về phòng ký túc xá, một ý nghĩ ngây thơ đến mức đáng sợ.

Bình luận

Để lại bình luận