Chương 8

Quốc Đạt không ngừng liếc nhìn chiếc điện thoại của mình. Đoạn video anh ta quay được cảnh Ngọc Linh trần truồng đứng trước cửa sổ, và cảnh Huy Hoàng “body writing” lên lưng cô, liên tục chạy lại trong đầu anh ta. `Cảnh tượng đó… Mình phải làm gì với nó đây?` Anh ta cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn chia sẻ, muốn khoe khoang, nhưng lý trí mách bảo rằng điều đó quá nguy hiểm. Anh ta quyết định giữ lại cho riêng mình, ít nhất là lúc này. Anh ta với tay xuống dưới chăn, khẽ vò vò dương vật đang căng cứng của mình, tưởng tượng về cô gái bên cạnh. `Cô ấy thật sự là một bảo vật trời ban.`

Minh Khang thì cố gắng hết sức để nhắm mắt lại. Cậu cảm thấy tội lỗi khi cứ liên tục nghĩ về cơ thể của Ngọc Linh. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh đôi vú căng tròn, khe lồn được bao phủ bởi lớp lông tơ mềm mại lại hiện lên rõ nét, khiến cậu không ngừng đỏ mặt. Cậu khẽ rên rỉ trong gối, cảm thấy một sự nhức nhối khó chịu ở hạ bộ. `Mình phải vượt qua chuyện này. Cô ấy là bạn cùng phòng. Mình không thể làm chuyện đó được.`

Danh Hoàng trằn trọc trên giường tầng trên. Anh ta hít thở sâu, cố gắng kiểm soát dục vọng. Anh ta nghĩ về trách nhiệm của mình, về việc phải bảo vệ Ngọc Linh khỏi những ánh mắt tò mò và những ý đồ xấu. Nhưng đồng thời, bản năng nguyên thủy trong anh ta cũng không ngừng trỗi dậy. Anh ta có thể nghe thấy tiếng trở mình của Ngọc Linh, tiếng vải lụa sột soạt, và thậm chí tưởng tượng ra hương sữa tắm thoang thoảng từ cơ thể cô. Anh ta nhắm chặt mắt, cố gắng ngủ.

Chỉ có Huy Hoàng là người duy nhất thực sự bình tĩnh. Anh ta vẫn nằm nghiêng, chống tay lên đầu, ánh mắt xuyên qua màn đêm, dán chặt vào bóng dáng mơ hồ của Ngọc Linh trên chiếc giường đối diện. Nụ cười bí ẩn vẫn nở trên môi anh ta. `Thật thú vị.` Anh ta nghĩ thầm. `Một bông hoa nở rộ giữa rừng, mà không hề hay biết mình đang ở trong tầm ngắm của những con thú đói.` Anh ta không quan tâm đến việc kiềm chế dục vọng. Anh ta quan tâm đến việc làm thế nào để tận hưởng màn trình diễn này một cách trọn vẹn nhất, và làm thế nào để có thể điều khiển nó theo ý mình. Anh ta nhắm mắt lại, nhưng không phải để ngủ, mà để hình dung ra những kế hoạch táo bạo hơn.

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức lại vang lên. Cả bốn chàng trai đều dậy với đôi mắt thâm quầng. Ngọc Linh thì vẫn tràn đầy năng lượng như thường lệ. Cô vươn vai sảng khoái, kéo căng bộ đồ ngủ lụa mỏng manh, để lộ những đường cong hoàn hảo.

“Chào buổi sáng các anh!” Ngọc Linh hồ hởi. “Hôm nay mình đi đâu chơi không ạ?”

Danh Hoàng cố gắng mỉm cười. “Sáng nay bọn anh có lớp học thêm. Em muốn đi cùng không?”

“Dạ không ạ! Em muốn đi dạo xung quanh trường một chút. Em nghe nói có công viên gần đây rất đẹp!” Ngọc Linh nói, rồi cô bắt đầu thay đồ. Cô không hề có ý định vào phòng tắm. Cô chỉ đơn giản là cởi bộ đồ ngủ ra ngay trước mặt bốn chàng trai.

Lớp lụa hồng phấn từ từ trượt xuống, để lộ hoàn toàn cơ thể trần trụi của cô. Đôi vú căng tròn, hai đầu ti hồng nhạt dựng đứng, vòng eo thon gọn, và cặp mông đầy đặn. Bốn chàng trai đồng loạt nín thở. Minh Khang lại quay mặt vào tường. Quốc Đạt thì không thể rời mắt, anh ta cảm thấy dương vật mình cương cứng lên ngay lập tức. Danh Hoàng hắng giọng, cố gắng nhìn đi chỗ khác.

Ngọc Linh ung dung lựa chọn quần áo. Cô cầm lên một chiếc áo phông mỏng màu trắng khác, và một chiếc quần short jean màu xanh đậm. “Bộ này được không ạ?” Cô hỏi, hồn nhiên giơ chiếc quần lên.

“Được… được chứ!” Quốc Đạt lắp bắp. “Đẹp lắm em!”

Ngọc Linh mỉm cười, bắt đầu xỏ quần. Cô nhấc từng chân lên, kéo chiếc quần jean bó sát qua cặp đùi thon dài và vòng mông đầy đặn. Mỗi cử động của cô đều khiến các chàng trai phải nuốt nước bọt. Sau đó, cô mặc chiếc áo phông. Cô không hề mặc áo ngực, khiến đôi vú căng tròn của cô lại càng nổi bật dưới lớp vải mỏng.

“Vậy em đi đây!” Ngọc Linh nói, rồi cô tung tăng bước ra khỏi phòng, để lại bốn chàng trai đang đứng hình.

“Đi… đi công viên một mình?” Danh Hoàng hỏi, giọng có chút lo lắng. “Sẽ ổn chứ?”

“Em không sao đâu ạ!” Ngọc Linh vẫy tay. “Em đi tìm hiểu đường đi nước bước mà!”

Ngay khi Ngọc Linh vừa khuất bóng, Quốc Đạt quay sang Danh Hoàng. “Tao phải đi theo cô ấy! Lỡ có chuyện gì thì sao?” Anh ta nói, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ mong muốn.

Danh Hoàng nhíu mày. “Mày định làm gì?”

“Thì… thì bảo vệ cô ấy chứ sao!” Quốc Đạt lắp bắp. “Mày không thấy cô ấy ngây thơ đến mức nào sao? Đi ra ngoài một mình thế này, lại ăn mặc… như thế, nguy hiểm lắm!”

Danh Hoàng ngập ngừng. Anh ta biết Quốc Đạt nói đúng. Ngọc Linh quá vô tư, dễ bị lợi dụng. “Được rồi. Mày đi đi. Nhưng phải giữ thái độ đàng hoàng! Tuyệt đối không được làm gì bậy bạ!”

Quốc Đạt gật đầu lia lịa. “Yên tâm! Anh mày biết mà!” Anh ta vội vàng khoác áo, lấy mũ, rồi chạy vọt ra ngoài.

Huy Hoàng vẫn im lặng, nhưng nụ cười trên môi anh ta ngày càng bí ẩn hơn. Anh ta không nói gì, chỉ đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Quốc Đạt và Ngọc Linh vừa khuất. `Bảo vệ? Hay là theo dõi và tận hưởng đây?` Anh ta nghĩ thầm. `Dù sao thì, cũng sẽ có một màn trình diễn thú vị.` Anh ta lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng bản đồ, tìm kiếm công viên gần đó.

Ngọc Linh đi bộ thong thả trên con đường rải sỏi dẫn đến công viên. Chiếc áo phông trắng mỏng manh, không có áo ngực bên trong, khiến đôi gò bồng đảo của cô nhấp nhô theo từng bước chân. Gió nhẹ lùa qua, khiến lớp vải dán sát vào cơ thể, phác họa rõ nét đường cong đồng hồ cát của cô. Chiếc quần short jean ngắn cũn cỡn ôm sát cặp mông đầy đặn và đôi đùi thon dài, để lộ gần hết đôi chân trắng ngần.

Đến công viên, Ngọc Linh cảm thấy vô cùng thích thú. Cây cối xanh tươi, những bãi cỏ rộng lớn, và một con hồ nhỏ với đàn thiên nga đang bơi lội. Cô đi dạo quanh hồ, hít thở không khí trong lành. Thỉnh thoảng, cô lại bắt gặp ánh mắt tò mò của những người đi bộ, tập thể dục, hay những cặp đôi đang hẹn hò. Họ không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt là vào đôi gò bồng đảo đang nhấp nhô sau lớp áo mỏng và cặp mông đầy đặn.

Bình luận

Để lại bình luận