Chương 7

Quốc Đạt, sau khi quay xong, không thể chịu đựng được nữa. Anh ta vứt điện thoại xuống giường, lao đến chỗ Ngọc Linh. “Thôi, thôi, để anh giúp em lau tóc! Huy Hoàng, mày làm gì lâu thế?”

Huy Hoàng hơi bất ngờ, nhưng anh ta nhường chỗ. Quốc Đạt vội vàng cầm lấy chiếc khăn. Anh ta cố gắng lau tóc cho Ngọc Linh, nhưng tay anh ta không ngừng run rẩy. Ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi vú trần trụi đang phập phồng trước mặt.

Ngọc Linh, vẫn hồn nhiên như không, còn chủ động nghiêng đầu sang một bên, tạo điều kiện cho Quốc Đạt lau tóc. Nhưng hành động đó lại khiến cặp vú của cô càng thêm căng tròn, ép sát vào cánh tay Quốc Đạt khi anh ta lau tóc. Anh ta cảm nhận rõ từng thớ thịt mềm mại của bầu ngực.

“Nóng quá!” Ngọc Linh lại lẩm bẩm. “Chắc tại không khí ẩm quá.” Cô nói, rồi cô đứng lên, đi về phía cửa sổ. “Em mở cửa sổ ra cho mát!”

Danh Hoàng và Minh Khang đồng loạt kêu lên: “Khoan đã, Ngọc Linh!” Nhưng đã quá muộn.

Ngọc Linh đã kéo rèm cửa sang một bên, mở toang cánh cửa sổ ra. Gió đêm lùa vào, mang theo hơi mát. Cô đứng đó, hoàn toàn trần truồng, đối diện với đêm tối. Khuôn viên ký túc xá vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường leo lét. Nhưng ở các tòa nhà đối diện, một vài ánh đèn vẫn còn sáng, và vài người vẫn còn thức.

Ngọc Linh không hề để ý. Cô chỉ đơn giản là muốn hít thở không khí trong lành. Cô đưa hai tay lên, vươn vai sảng khoái. Ánh trăng hắt vào, rọi thẳng vào thân hình trần trụi của cô. Đôi gò bồng đảo căng tròn, cặp mông đầy đặn, và cả vùng kín của cô đều lồ lộ dưới ánh trăng và ánh đèn đường yếu ớt.

Bốn chàng trai sững sờ. Quốc Đạt suýt nữa thì ngất. Minh Khang vội vàng úp mặt vào gối. Danh Hoàng thì vội vàng đứng dậy, muốn chạy đến đóng cửa sổ lại. `Lỡ có ai nhìn thấy thì sao?!`

Đúng lúc đó, một ánh đèn pin lóe lên từ tòa nhà đối diện. Đó là một sinh viên năm cuối, đang ngồi học bài bên cửa sổ. Anh ta giật mình khi thấy một bóng người trần trụi đang đứng ở cửa sổ phòng 404. Anh ta dụi mắt, rồi mở to mắt nhìn chằm chằm.

“Ngọc Linh! Đóng cửa sổ lại!” Danh Hoàng gằn giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ngọc Linh quay lại, ánh mắt ngây thơ nhìn Danh Hoàng. “Sao thế ạ? Gió mát mà anh?”

Danh Hoàng gần như muốn phát điên. Anh ta lao đến bên cạnh Ngọc Linh, nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi cửa sổ và đóng sập nó lại. Anh ta quay sang, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Linh.

“Em… em không thể đứng trần truồng trước cửa sổ được!” Danh Hoàng thở hổn hển. “Người khác sẽ nhìn thấy!”

Ngọc Linh bĩu môi. “Nhìn thấy thì có sao đâu ạ? Ai chẳng có cơ thể mà?”

Danh Hoàng cứng họng. Anh ta không biết phải giải thích thế nào với cô gái ngây thơ này. Quốc Đạt thì đang cười thầm. `Đúng là Ngọc Linh. Em đúng là một bảo vật.`

Huy Hoàng vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát. Anh ta không can thiệp. Anh ta chỉ mỉm cười một cách bí ẩn. `Mọi chuyện sẽ còn thú vị hơn nữa.` Anh ta nghĩ thầm. `Đây mới chỉ là khởi đầu.`

Danh Hoàng đóng sập cửa sổ, quay phắt lại. Ánh mắt anh xoáy vào Ngọc Linh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào của sự nhận thức. Nhưng cô gái chỉ đứng đó, hoàn toàn trần trụi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, khóe môi khẽ bĩu ra.

“Anh Danh Hoàng làm gì mà căng thẳng thế?” Ngọc Linh hỏi, giọng trong trẻo như không. “Gió mát mà. Em thấy thoải mái hơn nhiều.”

Danh Hoàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn bực dọc đang dâng lên. `Thoải mái? Cô ấy hoàn toàn không hiểu gì cả!` Anh ta bước lại gần cô, cố gắng giữ khoảng cách. “Không phải vấn đề mát hay không mát, Ngọc Linh. Đây là ký túc xá. Phòng mình đối diện với các phòng khác. Em đứng trần truồng thế này, người ta sẽ thấy hết!”

Ngọc Linh nghiêng đầu, đôi vú căng tròn khẽ nhấp nhô theo cử động. “Thấy thì có sao đâu ạ? Ai chẳng có cơ thể mà? Với lại, ban đêm rồi, ai mà để ý chứ?”

Minh Khang, đang úp mặt vào gối, khẽ rên rỉ. Cậu không dám ngẩng đầu lên. Quốc Đạt thì đang kìm nén tiếng cười. Ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi Ngọc Linh, dán chặt vào từng đường cong đang lấp lánh dưới ánh đèn vàng. `Cô ấy nói đúng. Ai mà để ý chứ? Trừ khi họ không muốn sống sót qua đêm nay.`

Huy Hoàng vẫn im lặng, ánh mắt sắc bén lướt qua Ngọc Linh, rồi lại liếc nhìn Danh Hoàng và Quốc Đạt. Anh ta cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng trào trong căn phòng. Một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi anh ta.

“Thôi được rồi, Ngọc Linh.” Danh Hoàng thở dài, giọng dịu xuống nhưng vẫn đầy kiên quyết. “Ở đây khác ở nhà. Em nên mặc đồ vào. Dù là phòng mình, nhưng cũng có các bạn nam ở đây. Và ai biết được, lỡ có người lạ đi qua hành lang hay sao?”

Ngọc Linh nhún vai, vẫn không hoàn toàn hiểu. “Vâng ạ. Nhưng em thấy mặc đồ ngủ này hơi nóng. Với lại, nếu các anh thấy không thoải mái thì em đi ra ngoài ban công hóng gió vậy.” Cô vừa nói vừa quay người, định mở cửa ban công.

“Khoan đã!” Danh Hoàng vội vàng giữ tay cô lại. “Không được ra ban công! Càng không được!” Anh ta gần như hét lên. “Ban công còn nguy hiểm hơn cửa sổ! Ngồi trong phòng đi. Anh sẽ bật quạt mạnh hơn.”

Ngọc Linh nhìn Danh Hoàng với vẻ mặt ngạc nhiên. `Sao anh ấy cứ căng thẳng thế nhỉ?` Cô nghĩ thầm. “Vâng ạ… Vậy thì em cứ nằm ở đây cho mát vậy.” Cô nói, rồi thản nhiên leo lên giường, kéo chăn lên đến ngang ngực. Nhưng dưới lớp chăn mỏng, cơ thể cô vẫn hoàn toàn trần trụi.

Danh Hoàng nhìn Ngọc Linh nằm trên giường, thở dài thườn thượt. Anh ta đi đến chỗ công tắc, bật quạt trần lên số cao nhất. Tiếng quạt kêu vù vù, xua đi phần nào không khí ngột ngạt trong phòng, nhưng không thể xua đi sự căng thẳng đang bao trùm bốn người đàn ông.

Đêm đó, giấc ngủ vẫn là một thứ xa xỉ với các chàng trai. Ngọc Linh thì ngủ say sưa, hơi thở đều đều, cơ thể trần trụi cô cựa quậy nhẹ dưới tấm chăn mỏng. Mỗi lần cô trở mình, đường cong của cặp mông lại hằn lên rõ nét, và đôi khi, một phần bầu ngực căng tròn lộ ra khỏi lớp chăn, khiến bốn cặp mắt phải dán chặt.

Bình luận

Để lại bình luận