Chương 4

Huy Hoàng vẫn im lặng, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên một vẻ phức tạp. Anh ta không chỉ nhìn thấy một thân hình gợi cảm, mà còn nhìn thấy một sự ngây thơ đến mức đáng kinh ngạc, một sự ngây thơ có thể bị lợi dụng hoặc cũng có thể là một thử thách khó nhằn. `Cô gái này… không đơn giản như vẻ ngoài của cô ấy.` Anh ta nghĩ thầm, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

“Thôi, đi ngủ đi bọn mày!” Danh Hoàng lên tiếng, giọng trầm trầm cố tỏ ra bình tĩnh. “Ngày mai còn phải làm thủ tục nhập học nữa.” Anh bật đèn ngủ, căn phòng chìm vào bóng tối lờ mờ. Nhưng bốn người đàn ông biết, đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ. Hình bóng Ngọc Linh trần trụi đã in sâu vào tâm trí họ.

Cả bốn người lần lượt leo lên giường. Tiếng sột soạt của chăn đệm vang lên trong tĩnh lặng. Danh Hoàng nằm trên giường tầng trên, trằn trọc không yên. Anh cố gắng nhắm mắt lại, nhưng chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh thân thể Ngọc Linh lại hiện rõ mồn một. Anh hít một hơi sâu, cố gắng điều hòa nhịp thở. Anh là một người đàn ông có trách nhiệm, là anh cả trong nhóm, anh không thể để mọi chuyện đi quá xa. Nhưng dục vọng thì cứ trỗi dậy, thiêu đốt bên trong anh.

Dưới tầng, Quốc Đạt nằm ngửa, hai tay gối sau đầu, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh ta khẽ cắn môi, cảm giác mềm mại của bầu ngực Ngọc Linh khi vô tình cọ vào tay vẫn còn nguyên. `Ôi trời, làm sao mà ngủ được đây?` Anh ta lẩm bẩm trong đầu. Anh ta với tay lấy điện thoại, mở ứng dụng tin nhắn, rồi lại tắt đi. Không thể nhắn tin cho ai vào lúc này được. Anh ta chỉ có thể nằm đó, mặc cho những tưởng tượng điên rồ nhất cứ thế chiếm lấy tâm trí.

Minh Khang nằm cuộn tròn, úp mặt vào gối, cố gắng đẩy lùi những suy nghĩ không đứng đắn. Cậu cảm thấy tội lỗi khi cứ nghĩ về cơ thể của Ngọc Linh. `Cô ấy ngây thơ như vậy, mình không thể nghĩ bậy về cô ấy được.` Nhưng càng cố gắng không nghĩ, những hình ảnh lại càng hiện rõ ràng hơn.

Huy Hoàng thì vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, chống tay lên đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía giường của Ngọc Linh. Trong màn đêm mờ ảo, lớp lụa hồng phấn của bộ đồ ngủ vẫn lấp loáng. Anh ta có thể tưởng tượng rõ ràng những đường cong hoàn mỹ ẩn dưới lớp vải mỏng đó. `Thú vị. Thật sự rất thú vị.` Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười đầy ẩn ý. `Cuộc sống ở đây… chắc chắn sẽ không còn nhàm chán nữa.`

Đêm đó, không một ai trong số bốn chàng trai ngủ được yên giấc.

Bình minh hé rạng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua khe rèm, rải những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà. Tiếng chuông báo thức rè rè của Minh Khang vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của buổi sáng. Bốn chàng trai giật mình tỉnh giấc, cảm thấy uể oải sau một đêm trằn trọc.

Ngọc Linh đã thức dậy từ trước. Cô ngồi trên giường, vươn vai sảng khoái, bộ đồ ngủ lụa mỏng manh kéo căng, để lộ đường cong hoàn mỹ của tấm lưng và vòng eo thon gọn. Bộ ngực căng tròn của cô lại càng nổi bật hơn dưới lớp lụa mỏng khi cô vươn tay lên cao. Tiếng xương khớp kêu răng rắc.

“Chào buổi sáng các anh!” Ngọc Linh cất tiếng chào, giọng nói trong trẻo, tràn đầy năng lượng. Cô nhảy xuống giường, đi lại trong phòng với bộ đồ ngủ gần như trong suốt. Cô không hề có ý định thay đồ kín đáo hơn. Với cô, đây là quần áo để ở nhà, và ký túc xá là “nhà” của cô bây giờ.

Bốn chàng trai sững sờ nhìn Ngọc Linh. Danh Hoàng dụi mắt, cố gắng tin rằng mình không nằm mơ. Quốc Đạt đã không còn che giấu được ánh mắt dán chặt vào cô. Minh Khang thì vội vàng quay mặt vào tường, mặc kệ Quốc Đạt ở giường đối diện huých nhẹ vào sườn cậu. Huy Hoàng vẫn chỉ quan sát, ánh mắt anh ta lướt qua mọi đường nét trên cơ thể Ngọc Linh đang chuyển động, như một nhà điêu khắc đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật.

“Nóng quá!” Ngọc Linh lẩm bẩm. “Các anh có ai đi tắm không? Em đi tắm đây!” Cô vừa nói vừa cầm theo một chiếc khăn tắm mới tinh, màu hồng nhạt.

“Có… có anh!” Quốc Đạt nhanh nhảu đáp, dù anh ta vẫn còn đang nằm trên giường. Anh ta bật dậy, lục lọi tìm quần áo trong tủ. “Để anh đi cùng em! Mà em… em định mặc thế này đi tắm hả?” Anh ta chỉ vào bộ đồ ngủ mỏng tang của cô.

Ngọc Linh nghiêng đầu khó hiểu. “Ơ, em đi tắm thì phải cởi đồ chứ? Mặc đồ ngủ làm gì ạ?” Cô nói một cách hồn nhiên, hoàn toàn không nhận ra ý đồ của Quốc Đạt. “Mà phòng tắm này dùng chung mà, em quen rồi. Nhà em toàn các anh trai họ, chú bác, em tắm chung với họ từ nhỏ rồi.”

Quốc Đạt cứng họng. `Đúng là bó tay!` Anh ta thầm rủa. “À… ừm… không có gì. Anh đi trước đây!” Anh ta vội vàng cầm khăn và xà phòng, gần như chạy vào phòng tắm chung. Anh ta cần phải vào trước để có thời gian chuẩn bị tinh thần.

Ngọc Linh mỉm cười, rồi cũng thản nhiên bước theo sau, bộ đồ ngủ lụa hồng phấn tung bay theo từng bước chân, để lộ hình dáng cặp mông đầy đặn đang lắc lư.

Trong phòng tắm, Quốc Đạt đứng dưới vòi sen, xả nước lạnh lên người, cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong cơ thể. Tiếng bước chân của Ngọc Linh tiến lại gần, rồi dừng lại ngay bên cạnh buồng tắm của anh ta.

“Quốc Đạt ơi, vòi nước bên này sao lại yếu thế nhỉ?” Giọng Ngọc Linh trong trẻo vang lên, nghe rõ mồn một qua tấm vách ngăn mỏng. “Nước chảy bé tí à!”

Quốc Đạt giật mình. `Chết tiệt! Cô ấy đang đứng ngay đây sao?` Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, giọng có chút run rẩy. “À… em thử vặn mạnh lên xem sao. Hay là vòi đó bị tắc.”

Ngọc Linh loay hoay một lúc, rồi thở dài. “Không được rồi! Quốc Đạt ơi, anh có thể giúp em vặn vòi nước không? Tay em không đủ khỏe.”

Quốc Đạt hít một hơi sâu. Đây là cơ hội trời cho. Anh ta tắt vòi sen của mình, quấn tạm chiếc khăn tắm ngang hông, bước ra khỏi buồng tắm. Ánh đèn vàng yếu ớt của phòng tắm chung hắt vào người Ngọc Linh. Cô đang đứng trần trụi, hoàn toàn không hề che giấu bất cứ thứ gì. Làn da trắng nõn vẫn còn vương những giọt nước, lấp lánh dưới ánh đèn. Cặp vú căng tròn, hai đầu ti hồng nhạt dựng đứng, như mời gọi. Vòng eo thon gọn, hõm sâu đến khó tin. Và phía dưới, lùm lông tơ mềm mại bao phủ lấy khe lồn của cô.

Bình luận

Để lại bình luận