Chương 3

Cô bước thẳng về phía giường, tay tháo khăn, mái tóc đen dài xõa xuống lưng. Bộ đồ ngủ lụa hồng phấn được cô lấy ra, cô định mặc ngay trong phòng.

“Nóng quá!” Ngọc Linh lẩm bẩm, không hề hay biết bốn đôi mắt đang dán chặt vào mình. Chiếc khăn tắm trượt xuống sàn, lộ ra toàn bộ cơ thể trần trụi. Đôi vú căng tròn, hai đầu ti hồng nhạt dựng đứng vì lạnh. Vòng eo thon gọn, hõm sâu. Và cặp mông nở nang, tròn trịa, căng mẩy. Phía dưới, một lùm lông tơ mềm mại bao phủ lấy khe lồn của cô. Toàn bộ cơ thể cô gái hiện ra một cách trần trụi và trọn vẹn trước mắt bốn chàng trai.

Bốn chàng trai như bị đóng băng tại chỗ. Danh Hoàng siết chặt tay, cố gắng quay mặt đi nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi Ngọc Linh. Quốc Đạt thì không thể giấu nổi sự kinh ngạc lẫn phấn khích hiện rõ trên gương mặt. Minh Khang mặt đỏ bừng, mắt mở to. Duy chỉ có Huy Hoàng vẫn giữ vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng ánh mắt anh lại sâu thẳm hơn bao giờ hết, chứa đựng một thứ cảm xúc khó tả.

Ngọc Linh vẫn thản nhiên, cô nhấc chân lên, định xỏ vào chiếc quần lụa mỏng. Lúc này, chân cô hơi mất thăng bằng, và một cánh tay chợt vươn ra đỡ lấy cô. Đó là Danh Hoàng.

“Em… em không sao chứ?” Danh Hoàng hỏi, giọng anh khàn đặc. Tay anh vừa chạm vào eo cô, cảm nhận được làn da mềm mịn và cái hông đầy đặn.

“Dạ không sao ạ!” Ngọc Linh trả lời, nụ cười ngây thơ không chút giả tạo. Cô đứng thẳng lại, chiếc quần lụa mới chỉ tới nửa đùi, toàn bộ phía trên vẫn còn trần trụi. Cô không hề né tránh, thậm chí còn hơi dựa vào tay Danh Hoàng để giữ thăng bằng. Khoảng cách gần đến mức Danh Hoàng có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng từ tóc cô, và cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể trần trụi của cô gái.

Ngọc Linh quay sang nhìn Quốc Đạt. “Quốc Đạt, anh có thể giúp em kéo khóa vali được không? Nó hơi kẹt.”

Quốc Đạt vội vàng bước tới, tay run run chạm vào chiếc khóa vali. Trong lúc anh đang loay hoay, Ngọc Linh nghiêng người, đôi ngực trần của cô vô tình cọ vào cánh tay anh. Anh ta cứng người lại, cảm nhận được sự mềm mại, ấm nóng của bầu ngực đồ sộ đó.

“Ấy chết!” Ngọc Linh kêu khẽ. Cô nhìn xuống thấy chiếc dây áo lót mỏng manh của bộ đồ ngủ đang bị mắc vào đâu đó, không thể kéo lên được. “Quốc Đạt, anh giúp em tháo cái này ra được không? Nó cứ bị kẹt vào ngực em.” Cô hồn nhiên đưa tay ra sau lưng, chỉ vào chỗ dây áo bị kẹt, vô tình đẩy căng thêm đôi gò bồng đảo trần trụi trước mặt anh.

Quốc Đạt nuốt khan, tầm mắt anh không thể không dán chặt vào đôi gò bồng đảo đang căng tràn, hai đầu ti nhỏ xinh hơi hồng nhạt. Anh đưa ngón tay run rẩy chạm vào dây áo. Cảm giác da thịt mềm mại truyền qua đầu ngón tay khiến anh rùng mình. Anh cố gắng kéo sợi dây ra, nhưng không thành.

“Hình như nó mắc vào tóc của em rồi.” Anh nói, giọng khàn đặc. “Em nghiêng đầu một chút.”

Ngọc Linh nghe lời, cô hơi nghiêng đầu sang một bên. Quốc Đạt cúi xuống, ánh mắt anh lướt qua gáy trắng ngần, rồi lại dán chặt vào khe ngực sâu hun hút. Anh dùng tay gỡ sợi dây áo lót ra khỏi búi tóc của cô. Trong lúc gỡ, ngón tay anh vô tình chạm vào bờ vai trần và trượt xuống phía lưng cô. Làn da Ngọc Linh mềm mại, mịn màng như lụa dưới đầu ngón tay anh.

Ngọc Linh cuối cùng cũng kéo được bộ đồ ngủ lên. Chiếc áo lụa mỏng ôm sát lấy thân hình cô, để lộ rõ đường cong nuột nà. Lớp vải mỏng tang, gần như trong suốt, càng làm nổi bật hơn đôi gò bồng đảo đồ sộ và cặp mông đầy đặn. Dưới ánh đèn, những đường nét cơ thể hoàn hảo của cô ẩn hiện sau lớp lụa mờ ảo, khiến trí tưởng tượng của bốn chàng trai bay xa.

Ngọc Linh không hề hay biết về suy nghĩ của họ. Cô hài lòng với bộ đồ ngủ mới, nó thật sự thoải mái và mát mẻ. Cô nhảy lên chiếc giường tầng đã được sắp xếp gọn gàng, chui vào chăn. “Chúc các anh ngủ ngon nhé!” Cô nói, giọng nói vẫn trong trẻo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bốn chàng trai đứng đó, nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía chiếc giường tầng của Ngọc Linh.

Cô gái đã cuộn mình trong chăn, chỉ còn mái tóc đen dài xõa ra ngoài, và hình bóng mơ hồ của thân hình bốc lửa ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều đều và tiếng thở dốc vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn của bốn người đàn ông.

`Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy?` Danh Hoàng thầm nghĩ, lòng vẫn còn chấn động. Anh là người luôn cố gắng giữ mình nghiêm túc, nhưng cảnh tượng Ngọc Linh trần trụi trước mắt đã khắc sâu vào tâm trí anh. Vòng ngực đầy đặn, cặp mông tròn trịa, và cả lùm lông tơ mềm mại kia… Anh cố gắng xua đi hình ảnh đó, hít một hơi thật sâu. `Cô ấy thật sự không biết gì sao? Hay là cô ấy cố tình?` Anh nhìn sang Quốc Đạt, thấy ánh mắt thằng bạn vẫn dán chặt vào bóng người trên giường. Quốc Đạt lúc này trông không khác gì một con sói đang bị bỏ đói, đầy khao khát và thất vọng.

Quốc Đạt nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. `Đúng là đồ trời ban! Làm sao trên đời này lại có người con gái ngây thơ đến mức đó chứ? Mà cũng chính vì thế, mới càng kích thích.` Anh nhớ lại cảm giác khi ngón tay vô tình chạm vào bờ vai trần và trượt xuống tấm lưng mềm mại của cô. `Mịn màng quá… mềm mại quá.` Anh không thể rời mắt khỏi đường cong ẩn hiện dưới lớp chăn mỏng, trí tưởng tượng anh bay xa.

Minh Khang thì mặt vẫn đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống. Cậu chưa bao giờ thấy một người con gái trần truồng ở cự ly gần đến vậy. Hình ảnh đôi vú căng tròn, hai đầu ti hồng nhạt, và cả vùng kín được bao phủ bởi lớp lông tơ mềm mại cứ luẩn quẩn trong đầu cậu. Cậu cảm thấy vừa xấu hổ, vừa tò mò, và một thứ cảm giác lạ lẫm, nóng bỏng trỗi dậy trong cơ thể.

Bình luận

Để lại bình luận