Chương 11

Ngọc Mai ngẩng đầu lên nhìn cô bạn thân với ánh mắt bất ngờ và khó hiểu.

“Thật ra thì chuyện này không kinh khủng như cậu nghĩ đâu. Cậu không có lỗi. Hắn ép cậu thì lỗi là do hắn. Cậu cảm thấy thỏa mãn thì đó là bản năng. Chồng không thỏa mãn cho cậu thì đó là lỗi của anh ta.” Cô bạn thân lại nói tiếp.

“Nhưng chuyện đó là sai trái… tớ cảm thấy có lỗi với chồng mình.” Ngọc Mai nói, vẻ mặt lo lắng.

“Cậu cảm thấy có lỗi với chồng là chuyện bình thường, nhưng đâu có nghĩa là cậu phải dẹp bỏ mọi cảm xúc hay khao khát của bản thân. Cậu vẫn là phụ nữ. Cậu vẫn có nhu cầu và ham muốn thôi.” Cô bạn thân mỉm cười, bình thản nói và nắm lấy đôi bàn tay của Ngọc Mai: “Tớ không bảo cậu phải phản bội chồng. Nhưng nếu cậu đã cảm thấy bản thân như được sống thỏa mãn thì đừng vội chối bỏ điều đó. Cậu không cần dính líu với gã mập đó và tiếp tục với người khác tốt hơn là được mà.”

“Tớ không muốn trở thành một người buông thả…” Ngọc Mai nói nhỏ, cô nhìn bạn thân với ánh mắt bối rối.

“Đồ ngốc, cái đó không phải là buông thả. Mà là sống thật với bản thân và nghe theo bản năng, học cách tận hưởng khoái cảm và trải nghiệm cảm giác mới lạ.” Cô bạn thân cười và đưa tay lên vuốt ve gò má của Ngọc Mai:

“Cậu yêu chồng là đúng đắn. Nhưng yêu không có nghĩa là chết dần chết mòn hay phải hi sinh toàn bộ bản năng của mình chỉ để giữ cái danh nghĩa vợ chồng. Thực ra đàn ông chỉ trung thành khi được thỏa mãn. Còn phụ nữ như cậu thì bị áp đặt và kìm nén bản thân.”

Câu nói ấy khiến Ngọc Mai lặng đi vài giây. Rồi cô thở ra một hơi như thể được trút sạch bầu tâm sự.

“Vậy… nếu tớ muốn tiếp tục thì phải bắt đầu từ đâu?” Ngọc Mai hỏi tiếp, lần này cô thật sự tò mò.

“Bắt đầu từ việc tha thứ cho bản thân và chấp nhận mọi chuyện. Sau đó thì cậu mới có thể thật sự được sống hạnh phúc. Cơ thể của cậu, khuôn mặt này, ánh mắt này là thứ khiến đàn ông thèm khát. Cậu có quyền chọn cách dùng nó để bị chà đạp hoặc trở thành người kiểm soát.” Cô bạn thân nhoẻn miệng cười vui vẻ rồi nói với giọng tràn đầy tự tin.

“Tớ sợ… nếu cứ đi tiếp, tớ sẽ không thể quay lại như trước nữa.” Ngọc Mai nhìn bạn thân với ánh mắt lo ngại.

“Có lẽ là vậy. Nhưng cậu không cần quay lại đâu. Chỉ cần đi tiếp nhưng theo một cách khác thôi.” Cô bạn thân nói nhỏ nhẹ.

“Vậy… tớ cần phải làm gì để được… hạnh phúc?” Ngọc Mai nói ngập ngừng.

“Cậu cần phải lắng nghe cơ thể mình. Khi nào thấy rung động, thấy muốn chạm, thấy muốn được ôm, được cắn, được rên… thì đừng bỏ qua dù chỉ một lần. Không cần lao vào liền nhưng cũng đừng phớt lờ hay lạnh nhạt với bất kỳ ai.” Cô bạn thân nghiêng đầu nhìn Ngọc Mai, cô cười nói:

“Và nếu có ai khiến cậu thấy nứng lồn thì kể cả đàn ông hay đàn bà thì cứ thử đi nhé. Cảm giác không sai đâu. Cái sai là giả vờ nó không tồn tại.”

Cô bạn thân tiến sát lại gần và đưa tay lên nắm lấy cằm của Ngọc Mai rồi trao một nụ hôn kiểu Pháp. Hai người hôn môi và quấn lưỡi nhau như một đôi tình nhân, tình cảm và nước miếng đã hòa trộn thành một ngọn lửa nóng bỏng trong trái tim hai cô nàng. Một nụ hôn kéo dài, nồng nàn và ướt át, để lại dư vị của thứ gì đó rất sai trái nhưng lôi cuốn.

“Thấy chưa? Tình dục không xấu. Chỉ có người sống giả vờ là đáng thương. Nếu một ngày nào đó cậu muốn biết cảm giác bị người khác khiến mình phát điên chỉ bằng đầu ngón tay thì tớ sẽ giúp cậu.” Cô bạn thân ngừng hôn Ngọc Mai rồi nói với giọng quyến rũ.

Ngọc Mai ngẩn ngơ vài giây rồi mới tỉnh táo trở lại, cô mỉm cười với bạn thân. Hai người ôm lấy nhau và tiếp tục nụ hôn cháy bỏng.

Hết.

Bình luận

Để lại bình luận