Chương 10

Buổi sáng trôi qua yên bình và trầm lắng.

Khi pha cà phê, khi phơi đồ, khi ngồi xem TV trên sofa, Ngọc Mai không thể quên được cảm giác đêm qua. Không phải vì gã sếp hay con cặc dơ bẩn của hắn. Mà vì chính thân thể và nội tâm của cô.

Ngọc Mai đã rên rỉ và lên đỉnh như một con đĩ điếm dâm đãng, một khoái cảm cho cô được đê mê trong cơn ngây dại. Cô đưa tay lên sờ vào bụng dưới, nơi vẫn còn ấm và nhói nhẹ.

Buổi chiều.

Ngọc Mai nằm dài trên ghế và nhắm mắt để cho mọi giác quan lắng nghe tiếng lòng của chính mình. Suy nghĩ trong tâm trí của cô bắt đầu đan xen với nhau, chúng làm cho cô phải mơ hồ không thể thư giãn được nữa.

18:20

Tại một quán Café gần nhà của Ngọc Mai.

Ngọc Mai mặc một chiếc váy bodycon màu xanh dương nhạt, đôi môi tô son nhẹ, mái tóc xoã xuống tự nhiên. Cô chọn chỗ ngồi gần cửa kính, nơi ánh hoàng hôn đổ lên làn da như một lớp mật ngọt đẹp mắt.

Cô mở điện thoại để kiểm tra tin nhắn của bạn thân.

Ngọc Mai uống một ngụm cà phê. Mùi đắng lướt qua đầu lưỡi, nhưng cô không nhăn mặt. Cô đã bắt đầu quen với dư vị của những thứ nước khó nuốt trôi. Không ngọt ngào, không dễ nuốt, nhưng nó thật sự kích thích.

Hình bóng một người phụ nữ đang tiến lại gần cửa quán Café. Dáng người, mái tóc, khuôn mặt, tất cả đều quen thuộc đối với Ngọc Mai. Đó là cô bạn thân lâu năm của Ngọc Mai, người duy nhất cô có thể đối diện lúc này.

Ngọc Mai mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Cô đặt tách café xuống và vẫy tay.

Một lát sau.

Tiếng thìa chạm vào thành ly vang lên. Không gian vừa đủ yên tĩnh để những lời nói nhỏ có thể chạm vào trái tim của nhau.

Ngọc Mai chống cằm nhìn người bạn thân yêu quý đang ngồi ngay bên cạnh. Đôi mắt sắc sảo, mái tóc dài tuyệt đẹp, vẻ mặt tự tin đặc trưng trong chiếc váy đen cúp ngực bó sát cơ thể.

Ngọc Mai hít vào một hơi dài rồi giãi bày và thú nhận mọi chuyện với cô bạn thân, tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối và cảm xúc hay cảm nhận của cô đều nói ra hết.

Sau một lúc lắng nghe trong im lặng, cô bạn thân chỉ gật đầu như thể việc đó hoàn toàn là lẽ thường tình.

“Tớ cảm thấy ghê tởm bản thân. Nhưng cũng cảm thấy… kích thích. Tớ không biết phải diễn tả ra sao nữa.” Ngọc Mai cúi đầu nói nhỏ, khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại ngùng và đôi bàn tay đan vào nhau.

“Tớ nghĩ là cậu đã bắt đầu sống thật với bản thân rồi đấy.” Cô bạn thân nói bằng một giọng nhẹ nhàng, như thể vừa nghe được một lời thú tội đẹp đẽ nhất trên đời.

Bình luận

Để lại bình luận