Chương 9

“Cậu vội vàng cái gì thế, Luffy?” Usopp hỏi với theo, nhưng Luffy đã lao đi như một mũi tên, ba bước thành một nhảy lên cầu thang gỗ kêu cót két.

Hành lang tầng trên yên tĩnh hơn hẳn, ánh đèn dầu leo lét hắt những cái bóng dài lên tường. Cậu có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng huyên náo từ dưới vọng lên, nhưng chúng đã trở nên xa xăm. Cậu thấy Nami đang đứng trước một căn phòng ở cuối hành lang, tay cầm chiếc chìa khóa đồng. Cô không vào ngay mà dường như đang đợi cậu.

Khi Luffy đến gần, Nami tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa và lách mình vào trong. Luffy cũng nhanh chân theo sau, đóng sập cánh cửa lại, âm thanh “cạch” của chốt cửa vang lên như một tiếng súng hiệu.

Căn phòng khá đơn sơ. Một chiếc giường lớn kê sát tường, một cửa sổ tròn nhìn ra con phố ồn ã bên dưới, một cái bàn nhỏ và hai chiếc ghế. Ánh trăng và ánh đèn từ ngoài hắt vào, tạo nên một không gian mờ ảo, riêng tư.

Nami quay lại đối mặt với cậu, lưng dựa vào cánh cửa. Cô không nói gì, chỉ khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lẹm đánh giá cậu từ đầu đến chân, đặc biệt dừng lại rất lâu ở chỗ phồng lên rõ rệt trong quần cậu.

Cô ấy đang giận thật à? Luffy nghĩ, gãi đầu. Mình chỉ nhìn cô kia có một tí thôi mà.

“Lại đây,” Nami ra lệnh, giọng cô trầm và khàn, không còn vẻ trêu đùa như dưới nhà.

Luffy ngoan ngoãn bước tới. Khi cậu chỉ còn cách cô một bước chân, Nami bất ngờ vươn tay, túm lấy cổ áo cậu và kéo mạnh xuống. Môi cô áp vào môi cậu trong một nụ hôn sâu, vội vã và đầy chiếm hữu. Lưỡi côสอด vào miệng cậu, khuấy đảo một cách mạnh bạo, không cho cậu cơ hội phản kháng. Nụ hôn mang theo vị rượu vang cô vừa uống và cả vị ghen tuông nồng cháy.

Khi dứt ra, cả hai đều thở dốc.

“Thuyền trưởng,” Nami thì thầm, trán tựa vào trán cậu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt Luffy. “Bài kiểm tra bắt đầu. Chứng minh đi. Chứng minh cho em thấy em là người duy nhất khiến thuyền trưởng của em phát điên.”

Không cần nói thêm lời nào, Luffy cúi xuống, bế thốc cô lên. Nami khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi nhanh chóng vòng chân quấn quanh hông cậu, hai tay ôm chặt lấy cổ. Cậu mang cô đến bên giường và nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống.

Cậu không vội vàng. Cậu bắt đầu bằng việc cởi bỏ từng món đồ trên người cô. Chiếc váy, đôi sandal, tất cả đều được cởi ra một cách chậm rãi. Nami nằm đó, hoàn toàn trần trụi dưới ánh trăng mờ ảo, làn da trắng mịn như phát sáng. Cô không mặc nội y.

Luffy nuốt nước bọt, con quái vật trong quần cậu như muốn xé rách lớp vải để thoát ra. Cậu cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Dương vật cao su khổng lồ bật ra, sừng sững trong không khí, đầu khấc đỏ mọng đã rỉ dịch.

“Nó nhớ em đấy,” Luffy nói, giọng khàn đặc.

Cậu trèo lên giường, quỳ giữa hai chân đang dạng rộng của cô. Cậu không vào ngay mà cúi xuống, hôn lên khắp cơ thể Nami, từ cổ, xuống xương quai xanh, rồi đến hai bầu vú căng tròn. Cậu dùng lưỡi trêu đùa hai đầu ti đã cương cứng, khiến Nami ưỡn người lên, rên rỉ trong cổ họng.

“Luffy… a… nhanh lên…” cô thúc giục.

Cậu di chuyển xuống thấp hơn, hôn lên bụng cô, rồi đến vùng tam giác bí ẩn. Cậu vùi mặt vào đó, hít hà mùi hương đàn bà quyến rũ của cô. Lưỡi cậu bắt đầu công việc của mình, lướt nhẹ qua hai mép thịt mềm, rồi tập trung tấn công vào hạt nhân nhỏ bé đang sưng lên vì kích thích.

Bình luận

Để lại bình luận