Chương 8

“Cậu cũng ướt nhanh thật đấy, hoa tiêu,” Luffy thì thầm đáp trả, bắt chước giọng điệu của cô.

Họ nhìn nhau, trong mắt chỉ có sự khiêu khích và ham muốn cháy bỏng. Xung quanh, các đồng đội vẫn đang ăn uống, cười nói rôm rả, hoàn toàn không hay biết đến cuộc chiến ngầm đầy nhục dục đang diễn ra ngay dưới mũi họ.

Đúng lúc đó, cả quán rượu bỗng im lặng đi vài giây. Cánh cửa chính mở ra, và Nữ Danh Ca Sirena bước vào.

Cô không còn mặc bộ váy sân khấu lấp lánh nữa, mà thay vào đó là một chiếc đầm maxi màu lam ngọc đơn giản, ôm trọn những đường cong chết người. Mái tóc xanh biển vẫn buông xõa, vài lọn tóc khẽ bay khi cô di chuyển. Cô không nhìn ai cả, chỉ lướt qua đám đông như một nữ thần dạo bước chốn trần gian, đi về phía cầu thang dẫn lên lầu. Dường như cô cũng ở trọ tại đây.

“SIRENA-CHWAAAAAN!” Sanji là người đầu tiên bừng tỉnh, cơ thể lại uốn éo, hai mắt biến thành trái tim còn to hơn lúc nãy. “ĐỊNH MỆNH ĐÃ CHO TÔI GẶP LẠI NÀNG!”

Ánh mắt của Luffy cũng vô thức dõi theo bóng hình quyến rũ đó. Cậu không thể phủ nhận, người phụ nữ này có một sức hút kỳ lạ. Mùi hương của cô, thoang thoảng như mùi biển cả và hoa dại, lướt qua bàn của họ.

Và Nami nhận ra điều đó. Cô thấy ánh mắt của Luffy. Cơn ghen tuông, được khuếch đại bởi dư âm của bài hát, bùng lên dữ dội. Dám nhìn người phụ nữ khác khi tay đang ở trong quần lót của mình sao?

Một nụ cười nguy hiểm nở trên môi Nami. Để xem cậu còn nhìn đi đâu được nữa.

Cô bất ngờ dùng hai ngón tay, kẹp lấy đầu dương vật đang cương cứng của Luffy qua lớp quần và bóp mạnh. Cùng lúc đó, dưới gầm bàn, ngón tay của Luffy cũng đột ngột trượt sâu vào bên trong cô.

“Ư… A!”

Cả hai cùng lúc rên lên khe khẽ. Luffy lập tức quay phắt lại nhìn Nami, mặt nhăn lại vì đau và sướng. Sirena đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí cậu. Nami thì cắn chặt môi, cơ thể khẽ run lên khi ngón tay của Luffy khuấy động bên trong, mang lại một cơn khoái cảm dồn dập.

“Em… hư quá…” Luffy nghiến răng thì thầm.

“Là do ai trước?” Nami đáp trả, tay vẫn không hề nới lỏng.

Khi Sirena đã đi khuất lên cầu thang, không khí trong quán rượu mới náo nhiệt trở lại. Luffy và Nami cũng đồng thời buông tay nhau ra, cả hai đều thở hổn hển như vừa trải qua một trận chiến.

“Mọi người ăn xong chưa?” Nami đột ngột lên tiếng, giọng nói có phần khàn đi nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. “Tớ nghĩ tối nay chúng ta nên nghỉ lại đây. Muộn rồi, trở về tàu cũng bất tiện.”

“Ở lại ư? SUPER! Một đêm tiệc tùng!” Franky giơ nắm đấm lên trời.

“Được đó! Tớ đồng ý!” Luffy hưởng ứng ngay lập tức, nhìn Nami với ánh mắt đầy ẩn ý.

Nami đứng dậy, rút ra một xấp Belly. “Sanji-kun, cậu trả tiền bữa tối nhé. Tớ lên đặt phòng trước đây.”

Cô không đợi ai trả lời, quay người bước nhanh về phía quầy bar, nơi có cầu thang dẫn lên lầu. Dáng đi của cô có chút vội vã, như thể đang muốn chạy trốn khỏi thứ gì đó, hoặc là đang háo hức tiến đến một điều gì đó. Luffy nhìn theo bóng lưng cô, nuốt nước bọt. Cậu biết đêm nay sẽ là một đêm dài. Trận “kiểm tra” này, chắc chắn sẽ không hề đơn giản.

Luffy không đợi Sanji trả tiền xong. Ngay khi Nami khuất bóng sau cầu thang, cậu đã ném nốt cái xương gà xuống đĩa, lau vội tay vào quần và đứng bật dậy.

“Tớ lên xem phòng ốc thế nào đây!” cậu nói to, một cái cớ không thể vụng về hơn.

Bình luận

Để lại bình luận