Chương 1

Ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ tròn của phòng hải đồ, vẽ nên những vệt sáng vàng óng trên sàn gỗ. Con tàu Thousand Sunny khẽ lắc lư theo từng con sóng nhẹ, êm ái như một chiếc nôi. Luffy tỉnh giấc trước tiên, cảm giác đầu tiên ập đến không phải là cơn đói cồn cào như thường lệ, mà là sự mềm mại và ấm áp của cơ thể đang cuộn tròn trong vòng tay mình.

Nami vẫn đang say ngủ, mái tóc cam rực rỡ xõa tung trên ngực cậu, vài sợi vương trên khuôn mặt lấm tấm tàn nhang đáng yêu. Hơi thở của cô đều đặn, phả vào lồng ngực trần của Luffy. Cậu trai mười chín tuổi mỉm cười, một nụ cười ngây ngô nhưng chứa đầy sự thỏa mãn. Ký ức về đêm qua ùa về, sống động và nóng bỏng. Cảm giác được ở sâu bên trong Nami, cảm giác cơ thể cao su của mình phồng to lên lấp đầy cô, và tiếng rên rỉ dâm đãng của cô vẫn còn vang vọng trong đầu cậu.

Thích thật, Luffy thầm nghĩ, tay vô thức siết chặt hơn vòng eo của Nami.

Cử động của cậu dường như đã đánh thức cô. Nami khẽ cựa mình, đôi mắt màu nâu mật ong từ từ hé mở, vẫn còn chút mơ màng. Khi nhận ra mình đang nằm gọn trong lòng Luffy, hoàn toàn trần trụi, một vệt hồng lan nhanh trên gò má cô. Nhưng thay vì hốt hoảng đẩy cậu ra, cô chỉ rúc sâu hơn vào lòng cậu, hít hà mùi hương nam tính quen thuộc.

“Chào buổi sáng, thuyền trưởng,” cô thì thầm, giọng khàn đi vì giấc ngủ.

“Chào buổi sáng, Nami,” Luffy đáp lại, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. “Ngủ ngon không?”

“Ưm… Bị một con quái vật cao su hành cho tới gần sáng thì sao mà ngon được,” Nami trêu chọc, nhưng ánh mắt lấp lánh ý cười đã tố cáo cô. Cô vươn người, để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ dưới nắng sớm. “Nhưng mà… tớ không phàn nàn đâu.”

Luffy cười toe toét. Cậu nhìn xuống cơ thể mình và nhận ra “người anh em” của cậu đã lại bắt đầu có phản ứng. Nó đang từ từ ngóc dậy, dù chưa đến mức khổng lồ như đêm qua nhưng cũng đủ để tạo thành một cái lều lớn dưới lớp chăn mỏng mà họ đang đắp chung.

Nami cũng để ý thấy điều đó. Cô cười khúc khích, một nụ cười tinh quái. “Mới sáng ra mà đã không yên phận rồi à?”

Không nói không rằng, bàn tay thon dài của cô lướt xuống dưới lớp chăn, nhẹ nhàng nắm lấy dương vật đang cương cứng của Luffy. Nó nóng hổi và đàn hồi trong lòng bàn tay cô.

“A…” Luffy khẽ rên lên. “Nami… tay cậu…”

“Sao nào? Cậu không thích à?” Nami vừa nói vừa dùng ngón tay cái ve vuốt cái đầu khấc đang rỉ ra một chút dịch nhờn. Dương vật của Luffy giật nảy lên trong tay cô, phồng to thêm một chút.

“Thích chứ… Thích lắm…” Luffy thở dốc.

Họ có thể dễ dàng bắt đầu một hiệp nữa ngay tại đây, nhưng tiếng bước chân quen thuộc của Sanji và mùi thức ăn thơm lừng từ nhà bếp bay tới nhắc nhở họ rằng một ngày mới trên tàu đã bắt đầu.

“Thôi nào,” Nami rụt tay lại, có chút tiếc nuối. “Mọi người sắp dậy cả rồi. Chúng ta phải ra ngoài thôi.”

Cô ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, để lộ hoàn toàn bộ ngực căng tròn và cặp vú hồng hào. Luffy nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào chúng. Nhận ra ánh nhìn của cậu, Nami không hề che đi, ngược lại còn ưỡn ngực ra một cách đầy khiêu khích trước khi đứng dậy và nhặt lại bộ đồ ngủ vương vãi trên sàn.

“Mặc đồ vào đi, đồ ngốc,” cô nói, giọng điệu vẫn cưng chiều. “Nếu cậu không muốn Sanji-kun phát điên lên khi thấy chúng ta cùng bước ra từ đây.”

Bình luận

Để lại bình luận