Chương 7

: Sự Tự Tin Trỗi Dậy
Thanh Bình chưa từng nghĩ rằng cuộc đời mình có thể thay đổi nhanh đến vậy. Chỉ vài ngày trước, anh còn là một gã IT mọt sách, nhút nhát, chẳng ai để ý. Giờ đây, với cơ thể cường tráng, cơ bắp săn chắc, và thứ khổng lồ 27cm trong quần, anh trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Sau khoảnh khắc dâm dục bên tảng đá với Linh, Bình cảm thấy một luồng tự tin mới chảy trong huyết quản. Anh không còn cúi đầu khi nói chuyện, không còn lảng tránh ánh mắt của các cô gái. Anh biết mình đang nắm giữ một sức mạnh mà không ai trong nhóm có thể sánh bằng.
Trên đường leo núi trở về khu cắm trại, Bình đi phía sau Linh, ánh mắt anh lướt qua cặp mông tròn đầy của cô dưới lớp quần legging. Linh quay lại, bắt gặp ánh mắt anh, và mỉm cười đầy ám muội.
“Bình, cậu nhìn gì mà chăm chú thế?” Cô hỏi, giọng đùa cợt, nhưng ánh mắt lấp lánh dục vọng.
Bình nhếch môi, lần đầu tiên anh đáp lại một cách tự tin. “Nhìn cái mà tớ không được phép nhìn, chắc vậy.”
Linh cười khúc khích, bước chậm lại để đi ngang anh. “Cậu thay đổi rồi, Bình. Tớ thích thế này hơn.” Ngón tay cô khẽ chạm vào tay anh, khiến Bình cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể.
“Thích thế nào?” Bình hỏi, giọng trầm xuống, ánh mắt khóa chặt vào cô.
Linh nghiêng đầu, mái tóc dài rơi xuống một bên vai. “Thích một Bình mạnh mẽ, không ngại thể hiện mình. Và…” Cô liếc xuống phần dưới của anh, mỉm cười dâm đãng. “Thích cái mà tớ đã thử.”
Bình nuốt khan, thứ trong quần anh cương lên, nhưng lần này anh không che giấu. Anh biết Linh đã bị mê hoặc, và anh, với cơ thể mới, không còn lý do để tự ti. Cả nhóm không để ý đến cuộc trò chuyện của họ, quá bận rộn với việc dựng lều và chuẩn bị bữa tối. Bình và Linh giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của họ đều như một lời hứa hẹn về những gì sẽ xảy ra khi màn đêm buông xuống.
Tại khu cắm trại, cả nhóm quây quanh đống lửa, ăn uống và trò chuyện. Bình ngồi đối diện Linh, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật đôi môi mọng và đôi mắt lấp lánh. Cô kể một câu chuyện hài, khiến cả nhóm cười nghiêng ngả, nhưng ánh mắt cô cứ lướt qua Bình, như thể đang nói với riêng anh.
“Bình, kể gì đi, đừng ngồi im thế!” Nam, anh chàng to cao, lên tiếng, giọng thoáng chút cạnh tranh.
Bình nhún vai, nở nụ cười tự tin. “Tao không giỏi kể chuyện, nhưng tao biết cách làm người khác nhớ mình.” Anh nói, ánh mắt lướt qua Linh, khiến cô khẽ cắn môi, mặt đỏ lên.
“Ồ, tự tin thế!” Một cô gái khác trong nhóm trêu. “Bình, cậu đúng là khác thật đấy. Lúc trước cậu có thế này đâu!”
Bình chỉ cười, không đáp. Anh biết sự thay đổi của mình không chỉ ở cơ bắp hay thứ khổng lồ trong quần, mà còn ở cách anh nhìn nhận bản thân. Anh không còn là gã IT mờ nhạt, anh là người đàn ông khiến Linh, cô gái xinh đẹp nhất nhóm, không thể cưỡng lại.
Khi bữa tối kết thúc, cả nhóm chia ra ngủ trong các lều. Bình chuẩn bị vào lều với Nam, nhưng Linh bất ngờ nhắn tin cho anh. “Phòng 203, khách sạn gần khu cắm trại. 10 giờ.” Bình đọc tin nhắn, tim đập thình thịch. Anh liếc nhìn Linh, cô đang thu dọn đồ, nhưng ánh mắt cô lướt qua anh, mỉm cười đầy ám muội.
“Đi đâu thế, Bình?” Nam hỏi khi thấy Bình cầm điện thoại, chuẩn bị rời đi.
“Đi dạo chút,” Bình đáp, giọng bình thản, nhưng trong lòng anh, một ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Anh biết đêm nay sẽ là một bước ngoặt, và anh đã sẵn sàng để tận hưởng những gì cơ thể mới mang lại.
________________

Bình luận

Để lại bình luận