Chương 10

Tôi cảm thấy một sự đau nhức khó tả ở hạ thân, nơi thằng nhỏ của tôi vẫn còn cương cứng đến mức đau rát, như muốn xuyên thủng lớp vải quần. Nó vẫn đang nảy nở, căng tràn sức sống, không hề lắng xuống dù tôi đã vừa tự giải tỏa. Cảm giác này không phải là sự thoải mái hay thỏa mãn, mà là một sự tra tấn liên tục, một lời nhắc nhở không ngừng về bản năng nguyên thủy đang chiếm lấy tôi. Tôi tự thấy ghê tởm bản thân, tự trách mình là một kẻ đồi bại. Bảo Trâm là bạn thân của tôi, là cô gái tôi lớn lên cùng, vậy mà tôi lại có những suy nghĩ và ham muốn bẩn thỉu đến thế.

Tôi cố gắng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Trời Hà Nội vẫn trong xanh, những tia nắng vàng óng ả đổ xuống con phố tấp nập. Mọi thứ bên ngoài đều bình yên và tĩnh lặng, đối lập hoàn toàn với cơn bão tố đang gầm thét trong lồng ngực tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải tôi đang bị ám ảnh bởi nàng không? Liệu tôi có thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này không?

Bảo Trâm chợt khẽ cựa quậy. Nàng vươn một cánh tay lên, đưa điện thoại ra xa hơn một chút, rồi lại ngáp một cái dài, lười biếng. “Ưm… buồn ngủ quá đi mất.” Nàng lẩm bẩm, giọng nói bị bóp nghẹt vì gối đầu lên tay. Hành động đơn giản đó lại khiến vòng ba nàng nhấp nhô nhẹ, như một lời mời gọi vô thức. Chất dịch từ lồn nàng lại chảy ra nhiều hơn một chút, thấm ướt rõ rệt sợi ren.

Tôi cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Bộ phận sinh dục của tôi lại căng tức đến tột độ. Tôi siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng dùng nỗi đau thể xác để chế ngự nỗi đau tinh thần. Nhưng vô ích. Hình ảnh Bảo Trâm, trần trụi và vô tư, đã ăn sâu vào tâm trí tôi. Tôi cảm thấy một sự tuyệt vọng dâng lên. Tôi muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi sự hiện diện của nàng, nhưng đôi chân tôi lại như bị đóng đinh xuống sàn.

“Phong, cậu có đói không?” Bảo Trâm chợt hỏi, giọng nói trong veo, không chút vướng bận, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của tôi. Nàng vẫn không hề quay người lại, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. “Tớ đói quá rồi. Chắc là do xem phim này mệt quá.” Nàng cười khúc khích.

Tôi giật mình. “À… tớ cũng hơi đói.” Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, giọng nói khô khốc.

“Thế ăn gì bây giờ?” Nàng lại lầm bầm. “Lười nấu quá đi. Hay mình gọi đồ ăn ngoài nhé?”

“Cũng được,” tôi nói, cố gắng giữ vẻ bình thường. Đây là một cơ hội để tôi có thể rời khỏi ghế, đi đến chỗ khác.

Bảo Trâm bật dậy khỏi ghế một cách đột ngột. Chiếc quần lót ren mỏng tang màu đen của nàng, vốn đã gần như vô hình, nay bị tốc lên cao hơn, để lộ rõ ràng hơn toàn bộ vòng ba căng tròn và mu lồn đầy đặn. Tôi có thể thấy rõ hình xăm con bướm nhỏ xinh xắn ẩn hiện ngay trên khe mông, giờ đây như đang vẫy cánh. Dòng chất dịch từ lồn nàng, lấp lánh như sương, đã thấm ướt một mảng nhỏ trên sợi ren đen, tạo thành một vệt ẩm ướt đầy mời gọi. Tôi nuốt khan, cảm thấy máu nóng dồn hết xuống hạ thân.

Bảo Trâm vươn vai, duỗi thẳng hai tay lên cao, toàn bộ cơ thể nàng lại được phô bày trọn vẹn trước mắt tôi. Hai bầu ngực căng tròn, đầy đặn, nhấp nhô theo từng cử động, hai nhũ hoa màu hồng nhạt, nhỏ xinh, như những búp hoa hé nở, đang vẫy gọi. Eo nàng thon gọn đến kinh ngạc, và vòng ba căng tròn, nảy nở, giờ đây được kéo căng ra khi nàng vươn vai. Nàng ngáp một cái dài, rồi khẽ rùng mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn. “Ưm… thích quá. Đỡ mỏi hẳn.”

Tôi cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang kéo căng trong lồng ngực mình, sắp đứt ra đến nơi. Tôi không thể dời mắt khỏi cảnh tượng đó, như bị thôi miên. Sự vô tư của Bảo Trâm, sự trần trụi của nàng, và vẻ đẹp cơ thể nàng đã trở thành một thứ vũ khí vô hình, tra tấn tôi một cách tàn nhẫn.

Bình luận

Để lại bình luận