Chương 7

Bảo Trâm chợt khẽ cựa quậy. Nàng dường như đã tìm thấy một cảnh phim đặc biệt hấp dẫn, hoặc một động tác nào đó trên màn hình điện thoại đã thu hút sự chú ý của nàng. Nàng cong lưng nhẹ, hai bờ vai trần khẽ nhún nhảy theo nhịp điệu của những âm thanh phát ra từ điện thoại. Một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi khép hờ của nàng, không phải tiếng rên rỉ của sự khoái cảm tình dục, mà là tiếng xuýt xoa của sự thích thú, sự hài lòng khi chứng kiến một cảnh phim mãn nhãn. Nó giống như tiếng “ồ” nhẹ của một đứa trẻ khi xem một bộ phim hoạt hình yêu thích.

Nhưng đối với tôi, âm thanh đó lại là một đòn chí mạng. Tiếng rên nhỏ của nàng, kết hợp với hình ảnh cơ thể trần trụi, đã phá vỡ mọi bức tường phòng thủ còn sót lại trong đầu tôi. Bộ phận sinh dục của tôi dưới lớp quần bắt đầu cương cứng một cách mạnh mẽ, đau nhức đến tận gốc. Tôi cảm thấy một dòng điện nóng bỏng chạy dọc sống lưng, từng thớ thịt căng lên.

Bảo Trâm, hoàn toàn không biết gì về cuộc chiến đang diễn ra trong tôi, lại đổi tư thế. Nàng hạ hai chân xuống sàn, rồi từ từ xoay người, hướng mặt về phía tôi. Nhưng thay vì ngồi thẳng thớm, nàng lại trườn người về phía trước, nằm sấp trên ghế tựa, gối đầu lên cánh tay. Tư thế này khiến vòng ba của nàng nhô cao hơn nữa, và chiếc quần lót ren mỏng manh bị kéo căng, gần như hoàn toàn biến mất vào khe háng. Toàn bộ khu vực mu lồn, bao gồm cả hai môi lồn bên trong, giờ đây phơi bày rõ ràng, không còn che giấu. Tôi có thể thấy rõ những sợi lông tơ vàng nhạt lấp lánh, và một dòng chất lỏng trong suốt, lấp lánh như nhựa cây, đang chảy ra từ cửa mình của nàng, thấm ướt một mảng nhỏ trên sợi ren đen. Mùi hương tự nhiên của Bảo Trâm, quyện lẫn với mùi hương của chất dịch cơ thể, thoang thoảng trong không khí, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.

Mắt tôi dán chặt vào cảnh tượng đó, không thể rời đi. Tôi cảm thấy máu nóng dồn hết xuống hạ thân, khiến “thằng nhỏ” của tôi sưng tấy, căng cứng như một cây cột đá. Nhịp tim tôi đập dồn dập, cảm giác như cả căn phòng đang quay cuồng. Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng hít thở sâu, nhưng vô ích. Hình ảnh Bảo Trâm, trần trụi và vô tư, đã chiếm trọn tâm trí tôi. Tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng đồng thời, một ham muốn nguyên thủy, mãnh liệt, đã bùng lên không thể kiểm soát.

“Nóng quá đi mất,” Bảo Trâm lẩm bẩm, giọng nói bị bóp nghẹt vì gối đầu lên tay. Nàng lại khẽ cựa quậy, uốn éo người một chút, khiến chất dịch từ cửa mình nàng lại chảy ra nhiều hơn, ướt đẫm cả sợi ren. Hành động đó, dù vô tư, lại khiến tôi như muốn nổ tung. “Ưm… thoải mái quá đi.” Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, đầy thư thái đó vang lên, càng khiến tôi chìm sâu hơn vào vực thẳm của dục vọng.

Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Tôi vội vàng đứng dậy, ném cuốn sách xuống bàn. Tiếng sách rơi “bộp” một cái khiến Bảo Trâm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Cậu làm gì đấy, Phong?” Nàng hỏi, ánh mắt trong veo, vẫn không hề nhận ra sự căng thẳng tột độ trong tôi. “Sợ tớ hả?” Nàng bật cười khúc khích, giọng cười trong trẻo như tiếng chuông gió.

Tôi lúng túng lắp bắp. “Tớ… tớ đi vệ sinh một chút.” Tôi quay người, cố gắng đi nhanh về phía phòng vệ sinh, nhưng từng bước đi đều nặng nề, khó khăn. Bộ phận sinh dục của tôi vẫn còn cương cứng, chà xát vào lớp quần, tạo ra một cảm giác vừa đau đớn vừa kích thích tột độ.

Khi tôi vừa đóng sập cửa phòng vệ sinh lại, tôi vội vàng cởi quần, để lộ “thằng nhỏ” đã cương cứng hoàn toàn, to và dài, đỏ bừng. Tôi cầm lấy nó, cảm nhận sự nóng bỏng, căng tức. Hình ảnh Bảo Trâm, vòng ba căng tròn, mu lồn ẩm ướt, hiện rõ mồn một trong đầu. Tôi bắt đầu thủ dâm, một cách cuồng nhiệt, cố gắng giải tỏa sự căng thẳng dồn nén bấy lâu nay. Mỗi nhịp tay, tôi lại hình dung rõ ràng hơn cơ thể của Bảo Trâm, từng đường cong, từng chi tiết. Tôi rên rỉ trong cổ họng, cảm thấy sự khoái cảm lan tỏa khắp cơ thể. Từng giọt tinh dịch bắn ra, thấm ướt tay tôi, nhưng vẫn không làm tôi thỏa mãn hoàn toàn.

Bình luận

Để lại bình luận