Chương 1

Trên mặt biển Nam Hải, sóng nước lấp lánh như dải lụa ngọc bích trải dài bất tận, từng con sóng lăn tăn vỗ vào nhau, tạo nên âm thanh rì rào như lời thì thầm của đại dương. Gió biển thổi nhẹ, mang theo hơi mặn mà mát lành, làm mặt nước lấp loáng ánh bạc dưới ánh nắng ban mai. Ở giữa lòng biển mênh mông, một tòa đài sen vàng rực rỡ trôi nổi, lơ lửng như một kỳ quan giữa trời đất. Những cánh sen khổng lồ, to lớn tựa núi non, chồng chất tầng tầng lớp lớp, mỗi cánh đều tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, mềm mại như ánh trăng, phảng phất như cây cầu nối liền thiên giới và nhân gian. Hào quang từ đài sen lan tỏa, phủ lên mặt biển một lớp ánh sáng dịu dàng, khiến cả không gian trở nên huyền ảo, thoát tục.
Tại đỉnh đài sen, nơi ánh sáng hội tụ rực rỡ nhất, một bóng dáng uy nghi ngự trị. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một thân áo trắng tinh khôi, lấp lánh như tuyết đầu mùa, mái tóc mây đen nhánh buông xõa, phủ xuống vai như dòng thác huyền thoại. Cả người nàng được bao bọc trong một tầng hào quang mờ ảo, như ánh sáng của Phật pháp, toát lên khí chất siêu phàm, vượt xa mọi cám dỗ trần tục. Gió biển thổi qua, làm tà áo trắng khẽ bay, lộ ra những đường nét cơ thể khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Khi tiến lại gần, mới thấy rõ nàng là một mỹ nhân tuyệt sắc, đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, khiến cả trời đất như ngừng trôi.
Khuôn mặt nàng tinh xảo như được tạc từ ngọc quý, từng đường nét hoàn hảo đến không tì vết. Đôi mày thanh tú cong cong, ẩn chứa nét từ bi, dịu dàng, như muốn ôm trọn mọi đau khổ của chúng sinh. Đôi mắt phượng long lanh, sâu thẳm tựa hồ chứa đựng cả thiên hà, vừa thánh thiện vừa mang chút bí ẩn khó lường. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn khẽ mím, nụ cười phớt nhẹ, như cười mà không cười, vừa dịu dàng lại vừa nghiêm trang, khiến người đối diện không dám mạo phạm. Mái tóc đen óng mượt, dài như suối chảy, tung bay trong gió biển, mỗi sợi tóc đều lấp lánh như dải lụa, càng làm nàng thêm phần thần tiên, thoát tục.
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, ánh mắt sẽ không thể rời khỏi cơ thể nàng – một thân hình bốc lửa, gợi tình đến mức khiến máu nóng trong người sôi trào. Đôi gò bồng đảo căng tròn, ngạo nghễ vươn cao, như hai trái đào tiên chín mọng, ép chặt vào lớp áo lụa trắng mỏng manh, như muốn xé toạc vải vóc. Mỗi nhịp thở, hai bầu ngực đầy đặn khẽ rung động, phập phồng, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ là sẽ tràn ra khỏi cổ áo. “Ôi… sao mà… căng mọng thế này…” – một giọng nói thì thầm trong tâm trí, như thể chính nàng cũng nhận ra sức hút chết người của cơ thể mình. Vòng eo thon gọn, mềm mại như cành liễu trong gió, tạo thành đường cong hoàn hảo, đối lập với cặp vú khủng, khiến người ta không khỏi mê mẩn, muốn lao đến mà ôm lấy.
Nhưng thứ làm người khác mất hồn nhất chính là cặp mông tròn trịa, đẫy đà, căng mọng như hai quả đào chín. Hai bờ mông nảy nở nâng cao lớp váy lụa, vải vóc bị kéo căng đến mức tưởng chừng sắp rách toạc. Từ góc nghiêng, đường cong chữ S hoàn mỹ hiện ra, mỗi bước đi là một lần cặp mông khẽ lắc lư, như muốn câu hồn người nhìn. “Hừ… ai dám nhìn mà không mê chứ…” – nàng khẽ lẩm bẩm, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa mang chút tự luyến, như thể nàng biết rõ sức hút của mình. Đôi chân ngọc thon dài, ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, da thịt trắng nõn như ngọc, mịn màng như tơ, mỗi lần gió biển thổi qua, lớp lụa khẽ bay, để lộ những đường cong hoàn mỹ, khiến người ta chỉ muốn lao đến mà vuốt ve, hôn hít.
Thân hình bốc lửa như vậy lại tương phản mãnh liệt với vẻ thanh tao, thánh khiết trên khuôn mặt nàng. Nàng vừa giống một vị Bồ Tát từ bi, cứu độ chúng sinh, vừa như một vưu vật gợi tình, khiến đàn ông phát cuồng, không thể kiềm chế. “Hừ, nhìn gì mà nhìn! Ta là Quan Thế Âm, kẻ phàm nào dám động lòng?” – nàng khẽ nhếch môi, giọng nói vang lên trong gió, vừa cao quý vừa mang chút trêu đùa. Nhưng ánh mắt nàng lại lấp lánh một tia tinh nghịch, như thể đang thách thức bất kỳ ai dám đến gần.
Nàng khoác lên mình một chiếc váy lụa vàng óng ánh, ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong chết người. Thắt lưng đính ngọc quý lấp lánh, làm nổi bật vẻ cao sang, quý phái. Mái tóc đen được bới cao thành búi tóc hoa lệ, cố định bằng một cây trâm ngọc bích lấp lánh, mỗi lần ánh sáng chiếu qua, trâm ngọc lại phản chiếu ánh sáng rực rỡ, như ngôi sao giữa bầu trời. Mỗi bước đi của nàng, tà váy khẽ lay động, như phát ra ánh sáng, khiến mọi ánh mắt đều phải ngoái nhìn, không thể rời mắt. “Hừ, đẹp thế này, ai mà không quỳ dưới chân ta cơ chứ?” – nàng lại lẩm bẩm, giọng nói đầy kiêu hãnh, nhưng đôi môi khẽ cong lên, như thể đang tận hưởng ánh mắt ngưỡng mộ từ muôn loài.
________________

Bình luận

Để lại bình luận