Chương 2

Ngọc Trinh thì ngược lại, cô luôn tin tưởng và yêu thương cha mình vô điều kiện. Với cô, ông Lập là người cha tuyệt vời – dù ông không đẹp trai, không cao lớn, nhưng ông hài hước, quan tâm, và luôn bảo vệ cô khỏi những gã trai ngoài kia. Cô ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng qua lại thân mật với bất kỳ ai, chỉ vì muốn làm ông vui lòng. Cô không hề hay biết rằng, mỗi lần cô cười với ông, mỗi lần cô vô tư ôm lấy ông, đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang cháy trong lòng ông.

Ông Lập nhắm mắt, cố xua đi những hình ảnh đang tràn ngập trong đầu. Nhưng vô ích. Hình ảnh cơ thể Ngọc Trinh hiện lên rõ mồn một – đôi môi mọng đỏ ướt át như mời gọi, làn da trắng mịn thơm ngát như hoa lan, và cặp đùi thon thả mà ông chỉ muốn dang tay ôm lấy, muốn tách ra để khám phá vùng cấm địa giữa hai chân cô. Ông tự hỏi, bao giờ mới có thể chạm vào cô, bao giờ mới có thể thỏa mãn cơn khát cháy bỏng này? Ông tưởng tượng cảnh Ngọc Trinh nằm dưới thân ông, đôi mắt long lanh ngập nước nhìn ông, đôi môi hé mở rên rỉ từng tiếng kiều mị, trong khi ông chậm rãi đút dương vật vào âm đạo ẩm ướt của cô, từng nhịp thúc sâu khiến cô cong người lên vì khoái lạc.

Nhưng rồi ông giật mình mở mắt, hoảng hốt với chính suy nghĩ của mình. “Không được, tuyệt đối không được,” ông lẩm bẩm, hơi thở nặng nề. Ông với tay lấy tờ báo, cố dìm đi ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, nhưng dương vật ông vẫn cương cứng, căng tức, như muốn nhắc nhở rằng ông không thể thoát khỏi ham muốn này.

Cửa nhà bật mở, bà Huyền – vợ ông Lập – bước vào, tay xách đầy túi đồ mua sắm từ trung tâm thương mại. Bà vẫn giữ được nét đẹp mặn mà của một người phụ nữ ngoài bốn mươi, làn da mịn màng và dáng người cân đối, nhưng với ông Lập, bà chẳng thể nào sánh bằng cô con gái trẻ trung, rực rỡ như một đóa hoa xuân. “Mặt mày sao ủ dột vậy?” bà Huyền cau mày nhìn chồng, giọng điệu khó chịu. “Không có gì, lại mua quần áo nữa hả?” ông đáp, giọng đầy bực bội, thầm nghĩ bà đã lớn tuổi còn đua đòi làm gì, chi bằng mua thêm đồ cho Ngọc Trinh mặc để ông còn được ngắm, được tưởng tượng cảnh cô cởi từng món đồ ấy ra trước mặt ông, để lộ cơ thể trần truồng mà ông thèm khát.

“Ngọc Trinh, mẹ mua quần áo cho con này!” bà Huyền gọi với lên lầu, giọng đầy yêu thương. Ngọc Trinh lập tức lao xuống, đôi chân trần trắng muốt lướt nhanh trên sàn gỗ, mỗi bước chạy khiến đôi gò ngực rung lên đầy khiêu khích, khiến ông Lập lại một lần nữa hoa mắt. Cô cầm lấy bộ đồ mới, áp lên người ngắm nghía, đôi mắt sáng long lanh như hai viên ngọc: “Mẹ đúng là tuyệt nhất, con thích lắm!” Ông Lập chen vào, cắt ngang: “Thôi, ăn cơm trước đi, đừng mải mê quần áo nữa.” Giọng ông gằn xuống, cố che giấu sự kích động. Ông sợ nếu còn nhìn thêm, ông sẽ không kìm được mà tưởng tượng cảnh Ngọc Trinh cởi đồ ngay trước mặt mình, để lộ đôi nhũ hoa hồng hào và vùng âm đạo mọng nước mà ông chỉ muốn lao vào liếm láp.

Bữa tối diễn ra trong không khí ấm áp, cả gia đình quây quần quanh bàn ăn. Ngọc Trinh vô tư cười nói, đôi môi cong cong như cánh hoa, mỗi lần cô cúi xuống gắp thức ăn, khe ngực sâu thẳm lại lấp ló qua cổ áo, khiến ông Lập phải quay mặt đi để tránh mất kiểm soát. Bà Huyền thì không hề hay biết, vẫn vui vẻ trò chuyện, trong khi ánh mắt ông Lập không rời khỏi con gái, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán ông như minh chứng cho cơn dục vọng đang thiêu đốt.

Đêm đó, khi bà Huyền lên giường, bà ôm lấy ông từ phía sau, đôi tay vòng qua cái bụng phệ của ông, thì thầm: “Mình ơi, tối nay…” Nhưng ông Lập nằm im, giả vờ ngủ say, không chút phản ứng. Bà tưởng ông mệt, thở dài rồi chìm vào giấc ngủ. Thực ra, tâm trí ông chỉ có hình bóng Ngọc Trinh – đôi môi mềm mại ông muốn ngậm lấy, làn da thơm ngát ông muốn liếm láp, và cơ thể mà ông thèm khát đến phát điên. Bà Huyền, dù vẫn còn quyến rũ, không thể nào so sánh với cô con gái trẻ trung đang nằm cách đó vài phòng.

Nửa đêm, khi đồng hồ điểm hai giờ sáng, ông Lập lặng lẽ rời giường, đôi chân ngắn ngủn rón rén bước đến phòng con gái. Ông nhẹ nhàng mở cửa, ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ rọi lên gương mặt Ngọc Trinh đang say ngủ. Cô nằm nghiêng, chiếc chăn mỏng trượt xuống tận eo, để lộ bờ vai trần mịn màng như ngọc và đường cong ngực phập phồng theo nhịp thở đều đặn. Chiếc áo ngủ mỏng manh ôm sát cơ thể, làm nổi bật đôi gò bồng đảo căng tròn, hai đầu nhũ hoa mờ mờ hiện lên như hai điểm hồng nhỏ xinh, khiến ông Lập phải nuốt nước bọt liên tục.

Ông ngồi xuống cạnh giường, hơi thở ông trở nên nặng nề, nóng ran khi nhìn đôi môi hồng nhuận của cô, đôi lông mày cong cong như vầng trăng, và hàng mi dài khép chặt đầy mê hoặc. Ông cúi xuống, mặt ông chỉ cách mặt cô vài phân, gần đến mức ông có thể ngửi thấy mùi hương thiếu nữ ngọt ngào từ làn da cô tỏa ra – một mùi hương trong trẻo, tinh khiết, nhưng lại kích thích dục vọng của ông đến mức điên cuồng. Ông tưởng tượng cảnh đôi môi ấy hé mở, ngậm lấy dương vật ông, mút mát chậm rãi, từng giọt nước bọt chảy dài xuống cằm cô, trong khi ông giữ chặt đầu cô, thúc sâu vào miệng cô không ngừng nghỉ.

Bình luận

Để lại bình luận