Chương 3

Cảnh tượng trước mắt anh ta là: ba người bạn cùng phòng đang ngồi bất động, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Minh An. Minh An thì vẫn trần trụi, hồn nhiên sờ trán Hưng.

Tùng nhíu mày. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Minh An quay lại, nụ cười vẫn thường trực. “À, anh Tùng về rồi ạ! Em vừa tắm xong, các anh này cứ bảo em mặc đồ vào. Nhưng em nóng lắm.”

Tùng nhìn chằm chằm vào Minh An, ánh mắt anh ta lướt nhanh qua toàn bộ cơ thể cô. Không một chi tiết nào bị bỏ sót. Từ đôi vai thon thả, đến cặp vú căng tròn đang nảy nhẹ, đến chiếc rốn nhỏ xinh trên bụng phẳng lì, và cuối cùng là khu vực tam giác mật đen nhánh đang mời gọi. Anh ta hít một hơi thật sâu.

“Minh An, em…” Tùng bắt đầu nói, giọng anh ta khàn đi. Anh ta là người điềm tĩnh nhất trong bốn người, nhưng ngay cả anh ta cũng không khỏi bị sốc trước cảnh tượng này.

Minh An, không đợi Tùng nói hết, đã tiến đến gần anh ta. “Anh Tùng cũng nóng ran thế này. Hay là mình tắm chung cho mát ạ? Em thích tắm chung lắm. Ở nhà em hay tắm chung với bạn trai em.” Cô nói một cách hồn nhiên, tay cô đã chạm vào cánh tay Tùng, kéo nhẹ anh ta.

Tùng, Vinh, Quang, Hưng. Cả bốn chàng trai đều cảm thấy một dòng máu nóng đang dồn xuống hạ bộ. Đây là một cô gái hoàn toàn ngây thơ, hay là một thiên thần giáng trần để thử thách lòng kiên nhẫn của họ? Hay là một yêu nữ trá hình?

Minh An không chờ đợi câu trả lời của Tùng. Với sự ngây thơ đặc trưng của mình, cô lại kéo anh ta về phía nhà tắm.

“Đi thôi anh Tùng! Nước vẫn còn ấm đó!”

Tùng nhìn chằm chằm vào Minh An. Anh ta thấy cô bé như một đứa trẻ, không hề có khái niệm gì về ranh giới cá nhân, về sự khác biệt giới tính. Anh ta không biết mình nên làm gì. Đẩy cô ra? Nhưng cô bé quá ngây thơ. Đi theo cô? Điều đó có thể dẫn đến những chuyện… không thể cứu vãn.

Ba người bạn của Tùng cũng nhìn anh ta, ánh mắt vừa như cầu xin, vừa như muốn xem anh ta sẽ phản ứng thế nào.

Minh An kéo Tùng đi, mặc kệ sự do dự của anh ta. Thân hình trần trụi của cô cọ xát vào cánh tay anh ta, mang theo một luồng nhiệt độ thiêu đốt.

Cuối cùng, Tùng, với một tiếng thở dài gần như không nghe thấy, để Minh An kéo mình đi. Cánh cửa nhà tắm khép lại sau lưng họ.

Vinh, Quang, Hưng nhìn nhau. Không ai nói một lời nào. Chỉ có tiếng trái tim đập thình thịch trong lồng ngực mỗi người, và những khuôn mặt nóng bừng, đỏ ửng. Họ nghe thấy tiếng nước chảy lại trong nhà tắm, rồi thêm một tiếng rên khe khẽ từ bên trong.

Hưng nuốt khan. “Tùng… anh ta… không phải là dạng người dễ dãi đâu mà…”

Quang đứng dậy, tiến đến gần cánh cửa nhà tắm, tai dán vào đó. Vinh cũng bước theo, mặt trắng bệch. Tiếng nước xối xả, tiếng thở dốc, và tiếng rên khe khẽ vọng ra.

Vinh lẩm bẩm. “Cô ta… thật sự là thủ khoa đó sao?”

Tiếng nước vẫn xối xả bên trong. Tiếng cười trong trẻo của Minh An lẫn tiếng thở dốc nặng nề của Tùng.

Quang quay lại, nhìn hai người bạn còn lại. Ánh mắt anh ta đầy phức tạp, có sự lo lắng, có sự khó tin, nhưng cũng có một ngọn lửa tham lam đang cháy âm ỉ.

“Có vẻ như,” Quang nói, giọng khàn khàn, “cuộc sống ký túc xá của chúng ta… sẽ không còn nhàm chán nữa rồi.”

Anh ta đưa tay lên sờ trán, cảm thấy đầu óc quay cuồng. Chỉ mới một đêm đầu tiên.

Minh An, người thủ khoa ngây thơ, đã mang đến một cơn bão thực sự cho cuộc sống của bốn chàng trai. Họ không biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu của những chuỗi ngày hỗn loạn, đầy rẫy sự trần trụi và những va chạm khó lường.

Sáng hôm sau, khi Minh An thức dậy, cô nhìn thấy Tùng đang ngồi trên giường, vẻ mặt đăm chiêu. Minh An vươn vai, hoàn toàn thoải mái trong cơ thể trần trụi của mình, rồi bước xuống giường. Cô lại vô tư đi vào nhà tắm như thể không có gì khác biệt.

Tùng nghe tiếng nước chảy, anh ta thở dài một tiếng. Cuộc sống của anh ta đã thay đổi hoàn toàn.Minh An bước vào văn phòng ký túc xá, lòng pha chút háo hức lẫn lo âu. Đây là lần đầu cô rời xa gia đình, bắt đầu cuộc sống tự lập ở môi trường mới. Cô đến quầy tiếp tân, nụ cười vẫn ngây thơ như thuở nhỏ.

“Em chào anh/chị ạ! Em là Minh An, sinh viên năm nhất. Em đến nhận chìa khóa phòng ký túc xá ạ,” cô nói, giọng trong trẻo.

Người nhân viên ký túc xá, một cô gái trẻ với mái tóc búi cao gọn gàng, ngẩng đầu nhìn Minh An. Ánh mắt cô ta thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy vóc dáng phổng phao của thủ khoa vừa tốt nghiệp. Minh An mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần jean, nhưng vẫn không che nổi những đường cong bốc lửa, đặc biệt là vòng một căng tròn lấp ló dưới lớp vải. Nụ cười hồn nhiên của Minh An càng khiến cô nhân viên cảm thấy… lạ lùng.

“Minh An à? Chờ một lát nhé.” Cô nhân viên lướt trên màn hình máy tính. “À, đây rồi! Em được sắp xếp vào phòng số 303. Đây là phòng đặc biệt… có vẻ ban quản lý có chút nhầm lẫn. Dù sao thì, chìa khóa của em đây.”

Minh An đón lấy chiếc chìa khóa kim loại lạnh buốt, chưa kịp hỏi “phòng đặc biệt” là sao thì cô nhân viên đã quay lại với công việc của mình. Minh An khẽ nhíu mày, nhưng rồi cũng gạt đi. Chắc là phòng có điều hòa hoặc ban công rộng gì đó. Cô nàng vốn ít để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.

Cô xách vali, ba lô và mấy túi đồ lỉnh kỉnh, đi về phía khu nhà ký túc xá nam. Vì là khu hỗn hợp nên cũng không có gì lạ khi có nữ sinh ở đây. Tuy nhiên, khi đến tầng 3, dãy hành lang dường như vắng lặng hơn các tầng dưới. Căn phòng 303 nằm cuối hành lang. Minh An đứng trước cánh cửa gỗ, hít một hơi thật sâu.

“Cạch!”

Cánh cửa mở ra, Minh An bước vào. Mùi mồ hôi nam tính, một chút hương nước hoa và mùi vải vóc giặt phơi tràn ngập không khí. Căn phòng rộng rãi hơn cô tưởng, có lẽ được thiết kế để ở 4 người. Bốn chiếc giường tầng được kê gọn gàng, mỗi góc một chiếc bàn học. Quần áo và sách vở vương vãi, đặc trưng của con trai.

Bình luận

Để lại bình luận