Chương 9

: Cơn Ngứa Kinh Hoàng
Medusa nằm bất lực trên chiếc hình cụ quái gở, đôi chân thon dài bị gông gỗ khóa chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một li. Cảm giác ngứa ngáy kinh khủng từ lòng bàn chân lan tỏa khắp cơ thể, như từng đợt sóng điện chạy dọc sống lưng, khiến nàng vừa tức giận vừa xấu hổ tột độ. Tên nhóc đấu tông cửu tinh, với khuôn mặt trắng trẻo nhưng ánh mắt tà ác, vẫn đang ngồi xổm trước đôi chân nàng, đầu lưỡi mềm mại lướt nhanh trên lòng bàn chân, như đang thưởng thức một món ngon hiếm có. Mỗi lần lưỡi hắn chạm vào da thịt mịn màng, Medusa lại không kìm được mà run lên bần bật, cơ thể co giật vì cảm giác ngứa ngáy như tra tấn. “Đám súc sinh khốn kiếp! Dừng lại ngay! Không được liếm chân bà nữa!” – Nàng gào lên, giọng nói sắc lạnh xen lẫn hoảng loạn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì nhục nhã.
Nhưng tên nhóc chỉ cười khẩy, đầu lưỡi càng lướt nhanh hơn, mạnh hơn, như muốn đẩy nàng vào cơn ác mộng. Lưỡi hắn, giờ đã hơi thô ráp sau những lần liếm liên tục, cọ xát vào lòng bàn chân nàng, khiến cảm giác ngứa ngáy càng thêm kịch liệt. Medusa nghiến răng, đôi mắt nhắm chặt, cố kìm nén tiếng rên, nhưng cơ thể không nghe lời, khẽ run lên mỗi khi đầu lưỡi chạm vào. “A… Ha… Đám lưu manh bẩn thỉu! Dừng lại ngay! Bà… bà không chịu nổi nữa!” – Nàng gào lên, giọng run run, vừa tức giận vừa tuyệt vọng. “Không được liếm! Không được… a… dừng lại ngay!” – Nàng cố hét lên, nhưng cảm giác ngứa ngáy kinh khủng khiến nàng không kìm được mà bật cười, tiếng cười xen lẫn tiếng rên, vừa đau đớn vừa nhục nhã.
“Ha ha ha! A… Đám khốn kiếp! Dừng lại ngay! Bà… bà sẽ giết hết chúng mày! Ha ha ha!” – Medusa gào lên, cơ thể giãy giụa mạnh mẽ, nhưng chiếc gông gỗ và vòng sắt khóa chặt ngón chân khiến nàng không thể động đậy. Lòng bàn chân nàng, giờ đã bóng loáng vì nước miếng của tên nhóc, càng trở nên nhạy cảm, mỗi cái chạm của đầu lưỡi như một nhát dao cứa vào thần kinh. Nàng cố co ngón chân, cố giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. “A… Ha ha! Đám súc sinh! Không được liếm chỗ đó! Ha ha ha!” – Nàng gào thét, tiếng cười xen lẫn tiếng rên, khiến đám xà nhân tộc ở xa chỉ có thể nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ và bất lực.
Tên nhóc đấu tông cửu tinh nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự hả hê. Hắn bất ngờ ngậm lấy ngón chân cái của Medusa, đầu lưỡi lướt qua khe giữa các ngón chân, nơi nhạy cảm nhất, khiến nàng bật ra tiếng cười lớn hơn. “Ha ha ha! A… Đám khốn kiếp! Dừng lại ngay! Không được liếm chỗ đó! Ha ha ha!” – Nàng gào lên, cơ thể run bần bật, đôi mắt long lanh như muốn trào nước mắt vì nhục nhã. Cảm giác ngứa ngáy, như từng đợt sóng đánh vào thần kinh, khiến nàng khó lòng chịu đựng. “A… Ha ha! Bà… bà không chịu nổi nữa! Dừng lại ngay, đám lưu manh!” – Nàng gào thét, nhưng tiếng cười không thể kìm nén, vang vọng khắp không gian, như một bản nhạc đau đớn.
“Khặc khặc khặc! Ngon lắm, Medusa! Chân mày đúng là tuyệt phẩm! Tao liếm mãi cũng không chán!” – Tên nhóc cười lớn, đầu lưỡi tiếp tục lướt qua khe ngón chân, rồi quay về lòng bàn chân, không bỏ sót một tấc da nào. Hắn ngậm lấy ngón chân cái, đầu lưỡi quấn quanh, liếm sạch từng giọt mồ hôi trên da thịt nàng. “Ha ha! Nhìn mày cười kìa, nữ vương! Sướng lắm đúng không? Khặc khặc!” – Hắn vừa liếm vừa trêu chọc, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, như đang tận hưởng niềm vui bệnh hoạn khi thấy Medusa bất lực.
Đám hộ pháp Hồn Điện đứng xung quanh phá lên cười, tiếng cười the thé vang vọng, như muốn xé toạc bầu trời. Một gã chen vào: “Khặc khặc! Nhìn đi, nữ vương của xà nhân tộc mà cười như con điên! Tao cá mày sắp khóc rồi, Medusa! Chân mày đúng là ngon, nhưng chắc xú lắm, nên mày mới sợ bọn tao liếm! Ha ha!” Hắn vừa nói vừa tiến lại gần, ánh mắt dâm tà lướt trên đôi chân trắng mịn của Medusa, như muốn nuốt chửng nàng.
Medusa nghiến răng, cố kìm nén tiếng cười, nhưng cảm giác ngứa ngáy kinh khủng khiến nàng không thể chịu nổi. “Ha ha ha! A… Đám súc sinh! Dừng lại ngay! Bà… bà sẽ không tha cho chúng mày! Ha ha!” – Nàng gào lên, giọng run run, xen lẫn tiếng cười và tiếng rên. Lòng bàn chân nàng, giờ đã ướt át vì nước miếng, càng trở nên nhạy cảm, mỗi cái chạm của đầu lưỡi như một nhát dao cứa vào thần kinh. “A… Ha ha! Không được! Dừng lại ngay! Bà… bà không chịu nổi nữa!” – Nàng gào thét, cơ thể giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Đám xà nhân tộc ở xa, nhìn nữ vương của họ bị sỉ nhục, chỉ có thể nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ. Một chiến binh trẻ gào lên: “Đám Hồn Điện khốn kiếp! Thả nữ vương ra! Chúng mày dám làm nhục nữ vương, xà nhân tộc sẽ khiến chúng mày trả giá!” Nhưng tiếng gào của hắn nhanh chóng bị át đi bởi tiếng cười the thé của đám Hồn Điện. “Khặc khặc khặc! Đám kiến hôi, câm mồm đi! Nữ vương của chúng mày giờ là của bọn tao! Nhìn đi, nhìn Medusa cao quý của chúng mày bị bọn tao hành hạ thế nào!” – Một gã hộ pháp cười lớn, ánh mắt đầy vẻ hả hê.
Medusa nghe những lời nhục mạ ấy, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. “Đám súc sinh! Chúng mày sẽ phải trả giá! Bà thề, ngày sau bà sẽ khiến chúng mày sống không bằng chết!” – Nàng nghiến răng, giọng nói run lên vì phẫn nộ, nhưng tiếng cười không thể kìm nén, xen lẫn tiếng rên, khiến nàng càng thêm nhục nhã. Tên nhóc đấu tông cửu tinh cười khẩy, đầu lưỡi vẫn không ngừng lướt trên lòng bàn chân nàng, như đang tận hưởng niềm vui bệnh hoạn khi thấy nữ vương bất lực.

Bình luận

Để lại bình luận