Chương 5

: Cơn Thịnh Nộ Vô Hiệu
Đám xà nhân tộc đứng lặng người, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và bất lực, nhìn nữ vương của họ – Medusa – bị đám Hồn Điện chế ngự. Cái hình cụ quái gở kia, với tấm ván gỗ và hai lỗ tròn trông như gông cùm, khiến họ lạnh cả sống lưng. Họ không hiểu đám Hồn Điện định làm gì, nhưng cái không khí âm u, cùng tiếng cười the thé của đám hộ pháp, đủ để khiến cả đám xà nhân run rẩy. “Nữ vương… không thể nào…” – Một chiến binh xà nhân lẩm bẩm, giọng run run, đôi tay siết chặt đến mức móng cắm sâu vào da thịt.
Đám Hồn Điện nhìn phản ứng của đám xà nhân, chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. Một gã hộ pháp, mặt mũi gầy gò, đôi mắt lóe lên tia gian tà, bước ra trước đám xà nhân, giọng nói the thé vang lên: “Khặc khặc khặc! Đám xà nhân yếu ớt kia, chuẩn bị tinh thần đi! Lát nữa chúng mày sẽ được chứng kiến nữ vương cao quý của chúng mày bị bọn tao hành hạ ra sao! Tao cá, Medusa sẽ khóc lóc, van xin, thậm chí gào thét trong tuyệt vọng! Khặc khặc!” Hắn vừa nói vừa quay lại nhìn Medusa, ánh mắt dâm tà lướt trên cơ thể nàng, như muốn nuốt chửng nữ vương.
Medusa nghe những lời nhục mạ ấy, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt. “Đám súc sinh khốn kiếp! Chúng mày dám nhục nhã bà? Bà thề, nếu có ngày thoát ra, bà sẽ khiến chúng mày sống không bằng chết!” – Nàng nghiến răng, nghĩ thầm, đôi mắt bùng cháy ngọn lửa giận dữ. Dù bị trói chặt, dù sức lực đã cạn kiệt, cái vẻ cao ngạo của Medusa vẫn không hề suy giảm. Nàng đứng đó, mái tóc đen dài tung bay, thân hình kiêu sa như một nữ thần chiến tranh, dù trong nghịch cảnh vẫn toát lên khí thế bất khuất.
Nhưng đám Hồn Điện chẳng thèm để tâm đến sự phẫn nộ của nàng. Một gã hộ pháp khác, giọng đầy trêu chọc, chen vào: “Khặc khặc! Medusa, mày còn cứng miệng lắm! Tao muốn xem mày kiêu ngạo được bao lâu! Lát nữa, khi bọn tao bắt đầu, tao cá mày sẽ quỳ xin tha thứ!” Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc hình cụ kỳ quái kia, ánh mắt lấp lánh sự hả hê, như thể đang tận hưởng niềm vui bệnh hoạn khi thấy Medusa bất lực.
Medusa nghiến răng, cố vùng vẫy, nhưng đôi tay bị siết chặt bởi đám hộ pháp, chẳng thể động đậy. “Đám khốn kiếp! Chúng mày dám động vào bà? Bà là Medusa, nữ vương của xà nhân tộc, chúng mày sẽ phải trả giá đắt!” – Nàng gào lên, giọng nói sắc lạnh, mang theo sự kiêu hãnh bất khuất. Nhưng trong lòng, một tia bất an bắt đầu len lỏi. Nàng biết, đám Hồn Điện không chỉ đơn giản là muốn giết nàng. Chúng muốn nhục nhã nàng, muốn phá hủy lòng kiêu hãnh của nữ vương trước mặt tộc nhân.
Đám xà nhân tộc, đứng từ xa, nhìn nữ vương của họ bị đám Hồn Điện khống chế, lòng đau như cắt. Một chiến binh trẻ, đôi mắt đỏ ngầu, gào lên: “Đám khốn kiếp Hồn Điện! Thả nữ vương của bọn tao ra! Chúng mày dám đối xử với nữ vương như thế, xà nhân tộc thề sẽ chiến đấu đến cùng!” Hắn lao lên, đấu khí bùng nổ, nhưng chưa kịp tiến gần đã bị một luồng uy áp kinh hồn từ tên nhóc đấu tông cửu tinh ép xuống. “Câm mồm, đám rác rưởi!” – Hắn quát lớn, giọng lạnh như băng. Luồng uy áp đấu tông như một ngọn núi đè xuống, khiến cả đám xà nhân tộc cứng đờ, không dám động đậy. Ánh mắt họ tràn ngập sợ hãi và không cam lòng, nhưng chẳng thể làm gì.
Tên nhóc đấu tông cửu tinh nhếch môi, quay lại nhìn Medusa, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích: “Khặc khặc khặc! Medusa, thấy chưa? Đám tộc nhân của mày chỉ là lũ kiến hôi, chẳng làm được gì đâu! Giờ thì đến lượt mày! Chuẩn bị đi, bọn tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!” Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho đám hộ pháp. Chúng lập tức lôi Medusa về phía chiếc hình cụ quái gở kia.
“Chúng mày… muốn làm gì?! Thả bà ra! Đám súc sinh, dám động vào bà, bà thề sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây!” – Medusa gào lên, cố vùng vẫy, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể chống lại. Đám hộ pháp cười khẩy, kéo nàng đến gần chiếc ghế. Chúng mở tấm ván gỗ, lôi đôi chân thon dài của Medusa, trói chặt vào hai lỗ tròn trên đó. Nàng dùng sức giãy giụa, nhưng chiếc gông gỗ kia như được làm từ thứ kim loại kỳ lạ, cứng chắc đến mức đấu tông như nàng cũng chẳng thể phá vỡ.
“Khặc khặc khặc! Đây là hình cụ làm từ vạn năm huyền thiết của Hồn tộc! Mày, một con nhỏ đấu tông, mơ mà thoát được à?” – Một gã hộ pháp cười lớn, giọng đầy vẻ hả hê. Hắn chỉ tay vào chiếc gông, ánh mắt lướt trên đôi chân trắng mịn của Medusa, như muốn nuốt chửng nàng. “Mày cứ kiêu ngạo đi, Medusa! Lát nữa, bọn tao sẽ cho mày biết, cái đôi chân mày tự hào ấy, sẽ bị bọn tao hành hạ ra sao!”
Medusa nghiến răng, đôi mắt bùng cháy ngọn lửa giận dữ. “Đám khốn kiếp! Chúng mày dám?! Bà là Medusa, nữ vương của xà nhân tộc, chúng mày sẽ phải trả giá!” – Nàng gào lên, giọng nói run lên vì phẫn nộ. Nhưng đám Hồn Điện chỉ cười khẩy, ánh mắt chúng lấp lánh sự hả hê, như đang tận hưởng niềm vui bệnh hoạn khi thấy nữ vương bất lực trước mặt họ.

Bình luận

Để lại bình luận