Chương 4

: Cú Đánh Đầu Tiên
Medusa đứng giữa không trung, khí thế đấu tông bùng nổ như sóng thần, nhưng ánh mắt nàng không giấu nổi tia cảnh giác khi đối diện với đám Hồn Điện. Đám khốn kiếp này, với những lời lẽ bẩn thỉu và ánh mắt dơ dáy, đã chọc giận nàng đến cực điểm. Nhưng chưa kịp tung ra đòn tấn công, tên nhóc đấu tông cửu tinh, với tốc độ nhanh như chớp, đã lướt tới phía sau nàng. Chỉ trong tích tắc, một chưởng mạnh mẽ nhắm thẳng vào gáy Medusa, mang theo đấu khí kinh hồn, như muốn đánh gục nàng ngay tức khắc.
Medusa cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau, nhưng tốc độ của tên nhóc quá nhanh, nhanh đến mức nàng chưa kịp phản ứng. “Cái gì?!” – Nàng chỉ kịp thốt lên trong đầu, thân thể đã chịu một đòn chí mạng. Đấu khí đấu tông của nàng, vốn là niềm tự hào, chẳng thể phát huy chút nào. Chưởng lực của tên nhóc như một ngọn núi đè xuống, khiến toàn thân nàng chấn động, đấu khí trong người như bị phong tỏa. Medusa loạng choạng, đôi chân mềm mại run lên, cơ thể dần mất đi sức lực. “Sao… sao có thể?! Bà là đấu tông cường giả, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như thế?!” – Nàng gào lên, giọng nói đầy phẫn nộ xen lẫn không cam lòng.
Chưa kịp định thần, hai tên hộ pháp Hồn Điện đã lao tới, nhanh như cắt, nắm chặt lấy đôi tay nàng. Cánh tay thon dài, trắng mịn như ngọc của Medusa bị chúng siết chặt, khiến nàng không thể động đậy. Cơ thể nàng, vốn kiêu sa và mạnh mẽ, giờ đây rũ xuống như một con rối bị cắt dây. “Đám khốn kiếp! Buông bà ra!” – Medusa gầm lên, cố vùng vẫy, nhưng sức lực đã cạn kiệt. Đôi mắt nàng bùng cháy ngọn lửa giận dữ, nhưng cơ thể lại không nghe theo ý chí, chỉ có thể bất lực chịu trói.
Đúng lúc này, từ xa, tiếng gào thét của đám xà nhân tộc vang lên. Những chiến binh và tộc nhân của Medusa, với lòng trung thành tuyệt đối, đã đuổi theo đến nơi. Họ đứng đó, mắt trừng trừng nhìn nữ vương của mình bị đám Hồn Điện bắt giữ. “Nữ vương! Không thể nào!” – Một chiến binh xà nhân gào lên, giọng run rẩy vì phẫn nộ và bất lực. Nhưng thực lực của họ chỉ ở mức đấu linh, làm sao có thể đối chọi với đám hộ pháp đấu tông của Hồn Điện? Nhìn Medusa bị bắt, họ chỉ có thể nghiến răng, lòng đau như cắt, nhưng chẳng thể làm gì.
Đám Hồn Điện nhìn thấy đám xà nhân tộc, chỉ cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. Tên nhóc đấu tông cửu tinh nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: “Khặc khặc khặc! Đám xà nhân yếu ớt kia, nhìn gì mà nhìn? Nữ vương của chúng mày giờ nằm trong tay bọn tao rồi! Lát nữa, chúng mày sẽ được xem một màn kịch hay, xem Medusa cao quý của chúng mày bị bọn tao hành hạ, van xin khóc lóc thế nào! Khặc khặc!” Hắn vừa nói vừa đưa mắt lướt qua cơ thể Medusa, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, như muốn nuốt chửng nàng.
Đám hộ pháp xung quanh phá lên cười, tiếng cười the thé vang vọng, khiến không gian như rung chuyển. Một gã hộ pháp, mặt mũi bặm trợn, bước lên, giọng nói đầy trêu chọc: “Ê, bọn xà nhân kia, chuẩn bị tinh thần đi! Lát nữa bọn tao sẽ cho nữ vương của chúng mày biết thế nào là sống không bằng chết! Khặc khặc! Tao muốn xem, cái đôi chân mà chúng mày tự hào ấy, liệu có xú như lời đồn không!” Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Medusa, ánh mắt đầy vẻ nhục mạ.
Đám Hồn Điện bắt đầu hạ xuống mặt đất, kéo theo Medusa bị trói chặt. Chúng cố tình đứng gần đám xà nhân tộc, như muốn khoe khoang chiến lợi phẩm của mình. “Đám khốn kiếp, chúng mày muốn làm gì bà?!” – Medusa gào lên, cố vùng vẫy, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể chống lại. Nàng nhìn đám tộc nhân của mình, lòng đau như cắt. Họ đứng đó, ánh mắt đầy khiếp sợ và bất lực, không thể tin được nữ vương mạnh mẽ của họ lại rơi vào tình cảnh này.
Đám Hồn Điện chẳng thèm để tâm đến sự phẫn nộ của Medusa. Chúng lấy ra một thứ hình cụ kỳ lạ, trông giống như một chiếc ghế nằm được làm từ gỗ đen bóng, bốn chân vững chãi chống đỡ. Nhưng điều khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào là tấm ván gỗ ở đầu ghế, được dựng đứng lên, với hai lỗ tròn vừa vặn đủ để trói chặt chân người. “Đây là cái gì?!” – Một chiến binh xà nhân lẩm bẩm, giọng run rẩy, ánh mắt đầy khó hiểu. Họ không biết đám Hồn Điện định làm gì, nhưng cái hình cụ này toát lên một cảm giác đáng sợ, như dự báo một điều gì đó kinh hoàng sắp xảy ra.
Medusa nhìn chiếc ghế, đôi mắt lóe lên tia hoảng sợ, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo. “Đám súc sinh, chúng mày nghĩ thứ này có thể làm gì được bà? Bà là Medusa, nữ vương của xà nhân tộc, không bao giờ khuất phục!” – Nàng gào lên, giọng nói vẫn đầy kiêu hãnh, nhưng trong lòng, một tia bất an bắt đầu len lỏi. Đám Hồn Điện cười khẩy, ánh mắt chúng lướt trên người nàng, như đang tận hưởng sự bất lực của nữ vương. “Khặc khặc, Medusa, cứ kiêu ngạo đi! Lát nữa mày sẽ biết, cái thứ này sẽ khiến mày khóc lóc van xin!” – Tên nhóc đấu tông cửu tinh cười lớn, giọng nói đầy vẻ hả hê.

Bình luận

Để lại bình luận