Chương 3

: Cơn Giận Dữ Bùng Nổ
Đám Hồn Điện đứng trước mặt Medusa, ánh mắt dơ bẩn lướt trên người nàng, miệng không ngừng tuôn ra những lời sỉ nhục kinh tởm. Chúng chẳng thèm để tâm đến lời nàng nói, càng không màng đến cái uy thế đấu tông của nữ vương xà nhân. Những tiếng cười the thé, đầy vẻ trêu chọc, vang vọng khắp không gian, như muốn xé toạc cả bầu trời. Chúng nhắm vào đôi chân thon dài của Medusa, liên tục buông lời nhục mạ, bảo rằng chân nàng xú, rằng xà nhân tộc chẳng bao giờ biết rửa chân. Những lời lẽ bẩn thỉu ấy, như từng nhát dao cứa vào lòng tự trọng của nàng.
Medusa đứng đó, đôi tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến rướm máu. Nàng, nữ vương của xà nhân tộc, từ nhỏ đã được chăm sóc kỹ lưỡng, từng tấc da thịt đều mịn màng như ngọc, từng sợi tóc đều óng ả như tơ, huống chi là đôi chân – nơi nàng luôn tự hào vì sự hoàn mỹ. Vậy mà, đám khốn kiếp Hồn Điện dám mở miệng bảo chân nàng xú? Dám lấy nàng ra làm trò cười? “Đám súc sinh chúng mày, chỉ biết dùng mấy lời bẩn thỉu để nhục nhã bà? Bà là Medusa, nữ vương của xà nhân tộc, từ khi nào bị đám khốn kiếp như chúng mày dám sỉ vả như thế?!” – Nàng nghiến răng, giọng nói run lên vì giận dữ, đôi mắt bùng cháy như hai ngọn lửa.
Trong lòng Medusa, cơn giận dữ như ngọn núi lửa sắp phun trào. Nàng tự nhủ, dù đám Hồn Điện này có mạnh đến đâu, dù thực lực của chúng có vượt xa nàng, nàng cũng không bao giờ chịu khuất phục. “Chúng mày muốn nhục nhã bà? Muốn lấy bà làm trò vui? Được, để xem chúng mày có bản lĩnh đó không!” – Medusa gầm lên trong lòng, đấu khí cuộn trào, mái tóc đen dài tung bay trong gió, khí thế bùng nổ như muốn xé tan cả không gian.
Một gã hộ pháp Hồn Điện, mặt mũi gầy gò, đôi mắt lóe lên tia gian tà, cười khẩy: “Khặc khặc khặc! Sao hả, Medusa? Bị bọn tao nói trúng tim đen rồi à? Chân mày xú thật, đúng không? Không thì sao mày lại tức đến thế? Hay là để bọn tao kiểm tra thử, lột giày mày ra, ngửi thử coi xú đến cỡ nào! Khặc khặc!” Gã vừa nói vừa đưa mắt lướt xuống đôi chân thon dài của Medusa, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, như muốn nuốt chửng nàng.
Một tên khác chen vào, giọng đầy trêu chọc: “Đúng đó! Nghe đồn nữ nhân càng đẹp thì mồ hôi càng thơm, nhưng nhìn con nhỏ Medusa này, chắc gì đã vậy! Trước khi hóa hình, nó đâu có chân, làm sao biết cách chăm sóc như người thường? Tao cá là đôi chân đó xú đến mức chó ngửi cũng phải chạy mất dép!” Đám Hồn Điện phá lên cười, tiếng cười vang vọng, đầy vẻ nhục mạ, như muốn nghiền nát lòng kiêu hãnh của Medusa.
Medusa nghe mà máu nóng dồn lên đầu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì tức giận. Nàng, nữ vương của xà nhân tộc, từ bao giờ bị đám khốn kiếp này dám sỉ nhục đến mức này? “Đám súc sinh chúng mày, dám mở miệng nhục nhã bà? Bà thề, hôm nay không ai trong chúng mày được rời khỏi đây lành lặn!” – Nàng gào lên, giọng nói sắc lạnh, mang theo sự cao ngạo bất khuất. Đôi mắt nàng lóe lên tia sát khí, như muốn xé tan từng tên một.
Nhưng đám Hồn Điện chỉ cười khẩy, chẳng hề nao núng. Tên nhóc đấu tông cửu tinh, đứng giữa đám hộ pháp, nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: “Khặc khặc, Medusa, mày cứ gào đi! Tao muốn xem mày kiêu ngạo được bao lâu! Đám xà nhân tộc của mày, tao cá là cũng ghét cái đôi chân xú của mày lắm! Lát nữa bọn tao sẽ kiểm tra thử, xem chân mày xú đến cỡ nào! Khặc khặc khặc!” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ vào đôi chân thon dài của Medusa, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, như muốn chọc tức nàng thêm nữa.
Medusa nghiến răng, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ. Nàng biết rõ, đám khốn này không chỉ đến để khiêu khích. Chúng muốn nhục nhã nàng, muốn phá hủy cái danh dự và sự cao ngạo của nữ vương xà nhân. “Đám khốn kiếp, dám sỉ nhục bà? Chúng mày sẽ phải trả giá!” – Nàng gầm lên, đấu khí bùng nổ như sóng thần, khí thế như muốn xé tan bầu trời. Nàng lao tới, thân hình mềm mại như một tia chớp, đấu khí cuộn trào, sẵn sàng đối đầu với cả đám Hồn Điện.
“Khặc khặc khặc! Con nhỏ Medusa này nổi điên rồi kìa! Tưởng đấu tông là cái gì ghê gớm lắm sao? Bọn tao sẽ cho mày biết, mày chẳng là gì đâu!” – Một gã hộ pháp cười lớn, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Hắn bước lên, đấu khí bùng nổ, sẵn sàng nghênh chiến. Đám Hồn Điện đứng sau cũng cười rộ lên, như đang xem một màn kịch vui. Chúng biết, với thực lực của mình, Medusa khó lòng chống lại. Nhưng nàng, nữ vương của xà nhân tộc, chẳng bao giờ chịu cúi đầu. Dù đối mặt với nguy cơ, Medusa vẫn đứng đó, kiêu ngạo như ngọn núi bất khuất, sẵn sàng đối đầu với cả thế giới để bảo vệ tộc nhân và danh dự của mình.

Bình luận

Để lại bình luận