Chương 1

: Kẻ Xâm Lược Tới Gần
Trong cái thế giới rộng lớn đầy rẫy những điều kỳ bí, xà nhân tộc từ lâu đã là một cái tên khiến người ta vừa kính nể vừa e dè. Cái đám nửa người nửa rắn này, sống ẩn mình trong những vùng đất hoang vu, được dẫn dắt bởi nữ vương Medusa – một người đàn bà đẹp đến mức khiến trời đất phải ghen tị. Thân trên của họ là hình dáng con người, nhưng từ thắt lưng trở xuống lại là đuôi rắn uốn lượn, mềm mại mà đầy mê hoặc, tựa như một điệu múa chết người. Đám con gái xà nhân, ai nấy đều sở hữu làn da mịn màng như tơ lụa, thân hình cong cong mềm mại như sóng nước, khuôn mặt thì đẹp đến mức chỉ cần liếc mắt thôi là đủ khiến đám đàn ông máu nóng sôi sùng sục, tim đập thình thịch, tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mà nói đến Medusa, ôi trời, nàng ta đúng là đỉnh cao của sự quyến rũ! Nữ vương của xà nhân tộc không chỉ đẹp mà còn toát lên cái vẻ mị hoặc tận xương tủy, như thể trời sinh nàng để mê hoặc cả thế gian. Làn da trắng mịn như ngọc bích, mượt mà đến mức ánh nắng chiếu lên cũng phải lóa mắt. Đôi mắt nàng sâu thẳm, vừa như đại dương mênh mông, vừa như viên hổ phách vàng óng ánh, ẩn chứa sự nguy hiểm chết người. Mỗi cái liếc mắt của nàng đều như một lưỡi dao sắc lẹm, có thể cắt đứt mọi ý chí của kẻ đối diện. Đã thế, Medusa còn là một đấu tông cường giả, thực lực kinh hồn bạt vía, mạnh mẽ đến mức hiếm có gã nào dám cả gan mon men trêu chọc. Cái tên Medusa, chỉ cần nhắc đến thôi, đã đủ khiến đám cường giả khắp nơi phải dè chừng, không dám manh động.
Ấy vậy mà hôm nay, cái lãnh địa thiêng liêng của xà nhân tộc lại bị một đám kẻ lạ mặt xâm phạm. Trên bầu trời xanh thẳm, một nhóm người khí thế ngút trời, thực lực sâu không lường, đang lướt tới với tốc độ kinh hoàng, như muốn xé toạc cả không gian. Đám mây bị khí thế của chúng ép tan tác, để lại những vệt dài trắng xóa trên nền trời. Cảnh tượng này, làm sao có thể qua mắt được Medusa? Nàng đứng trên đỉnh cung điện xà nhân, mái tóc đen dài tung bay trong gió, đôi mắt sắc lạnh quét về phía chân trời, nơi đám kẻ xâm lược đang tiến đến. Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng nàng, như ngọn lửa cháy rừng, không thể kìm nén.
“Hừ! Đám khốn kiếp nào dám cả gan xâm phạm lãnh địa của xà nhân tộc? Chúng mày tưởng bà đây chỉ để trưng bày hay sao?” – Medusa gầm lên, giọng nói lạnh như băng, sắc như dao, vang vọng khắp không gian. Nàng chẳng thèm suy nghĩ thêm, thân hình mềm mại lướt đi như một tia chớp, lao thẳng về phía biên giới lãnh địa. Mỗi bước chân của nàng đều toát lên khí thế uy nghiêm, như một nữ vương thực thụ, sẵn sàng nghiền nát bất kỳ kẻ nào dám thách thức.
Chỉ trong thoáng chốc, Medusa đã đối mặt với đám kẻ xâm lược cuồng vọng. Nàng đứng lơ lửng giữa không trung, đôi mắt híp lại, quan sát từng tên một. Đám người này, áo choàng đen tuyền, khí tức âm u, toát lên cái vẻ đáng sợ của những kẻ đến từ Hồn Điện – cái tổ chức mà cả thiên hạ đều khiếp sợ. “Hồn Điện? Mấy đứa chúng mày hả?” – Medusa nhếch môi, giọng nói đầy khinh miệt, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một tia cảnh giác. Dù cao ngạo đến đâu, nàng cũng không phải kẻ ngốc. Hồn Điện không phải đám tôm tép nhãi nhép, mà là một thế lực kinh khủng, đủ sức khiến cả những cường giả hàng đầu phải run sợ.
“Đám Hồn Điện chúng mày bị điên rồi à? Dám xâm phạm lãnh địa của bà, hôm nay bà sẽ cho chúng mày chết không toàn thây!” – Medusa quát lớn, khí thế đấu tông bùng nổ như núi lửa phun trào. Uy áp kinh hồn tỏa ra, cuộn trào như sóng thần, ép thẳng về phía đám người kia, như muốn nghiền nát chúng thành cát bụi. Nàng đứng đó, thân hình kiêu sa, mái tóc bay loạn trong gió, tựa như một nữ thần chiến tranh, sẵn sàng xé tan kẻ thù.
Nhưng mà, đám Hồn Điện chẳng hề nao núng. Chúng nhìn nàng bằng những cặp mắt khinh khỉnh, dơ bẩn, lướt trên cơ thể nàng như muốn xâm phạm cả cái vẻ kiêu sa ấy. Một gã hộ pháp Hồn Điện, mặt mũi gầy gò, đôi mắt lóe lên tia gian tà, cười khẩy: “Khặc khặc khặc! Một con nhỏ đấu tông mà cũng dám lên mặt? Hộ pháp Hồn Điện bọn tao, đứa nào chẳng là đấu tông? Mày nghĩ mày là ai hả, Medusa?”
Gã vừa dứt lời, đám hộ pháp xung quanh phá lên cười, tiếng cười the thé như quạ kêu, vang vọng khắp không gian. Chúng chẳng hề coi cái thực lực đấu tông của Medusa ra gì, ánh mắt đầy khinh miệt, như đang nhìn một con mồi ngon lành. Trong đám đó, nổi bật nhất là một thằng nhóc trông còn non choẹt, mặt mũi trắng trẻo, đôi mắt sắc lạnh như dao. Nhưng đừng để vẻ ngoài đánh lừa – thằng nhóc này là đấu tông cửu tinh, chỉ cách đấu tôn có một bước chân. Cái sức mạnh ấy, ngay cả Medusa cũng phải rùng mình. Nàng đứng đó, đôi mắt lóe lên tia cảnh giác, nhưng cái vẻ cao ngạo vẫn không hề suy giảm. Dù đối mặt với nguy cơ, Medusa vẫn là Medusa – nữ vương của xà nhân tộc, chẳng bao giờ chịu cúi đầu!
“Hừ! Đám khốn kiếp, dám coi thường bà? Chúng mày sẽ phải trả giá đắt!” – Medusa gằn giọng, đôi tay siết chặt, đấu khí bùng lên như ngọn lửa, sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tử. Nàng biết, trận chiến này không hề đơn giản, nhưng vì danh dự của xà nhân tộc, vì cái lãnh địa thiêng liêng mà nàng thề bảo vệ, Medusa sẽ không bao giờ lùi bước!

Bình luận

Để lại bình luận