Chương 9

`Anh Trung… đang hôn mình…` Hiền cảm nhận được sự ấm nóng mềm mại từ môi anh trai. Nụ hôn nhẹ như một làn gió thoảng, nhưng lại đánh thẳng vào tim em, khiến cả cơ thể em căng cứng. Mọi giác quan của em đều bùng nổ. Em muốn mở mắt ra, muốn đẩy anh ra, nhưng một lực vô hình nào đó lại giữ chặt em lại, khiến em chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ dâng trào, nhưng sâu thẳm trong lòng, một thứ khoái cảm lạ lẫm, vừa sợ hãi vừa ngọt ngào, lại khiến em muốn anh đừng dừng lại. Nụ hôn của anh Trung… nó không giống bất kỳ nụ hôn nào em từng thấy trên phim ảnh. Nó vừa thân thuộc, vừa xa lạ, vừa sai trái, vừa đáng khao khát.

Trung tách môi khỏi Hiền, đứng dậy. Anh nhìn Hiền một lần nữa, đôi mắt anh ánh lên một nụ cười khó hiểu, pha lẫn sự thỏa mãn và một chút tội lỗi còn sót lại. Anh quay lưng, lặng lẽ rời khỏi phòng Hiền, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai rực rỡ len lỏi qua ô cửa sổ, mang theo mùi hương của cỏ non và sương sớm. Hiền thức dậy với một cảm giác bàng hoàng. Đêm qua… có thật là đã xảy ra không? Hay chỉ là một giấc mơ quá đỗi chân thực? Em sờ lên môi mình, cảm giác ấm nóng mềm mại của nụ hôn vẫn còn vương vấn. Khuôn mặt em ửng hồng. `Anh Trung…` Em thì thầm, một cảm giác bối rối và tội lỗi dâng lên. Nhưng cùng lúc đó, một sự tò mò, một niềm khao khát không tên cũng len lỏi trong trái tim non nớt.

Bước xuống giường, Hiền chọn cho mình một bộ đồ bình thường. Chiếc quần jean xanh và áo phông trắng, đơn giản, kín đáo. Em không muốn bất kỳ ai, đặc biệt là Trung, nhìn thấy sự xáo trộn trong lòng mình. Mọi thứ diễn ra như chưa từng có chuyện gì. Trung vẫn là người anh trai trầm tính, thỉnh thoảng lại hỏi em có muốn ăn gì không, hay có cần anh giúp gì không. Anh vẫn mặc chiếc quần kaki và áo sơ mi kẻ caro, trông thật chững chạc và đáng tin cậy. Hiền cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng mỗi khi Trung vô tình chạm vào tay em khi đưa bát đũa, hoặc ánh mắt anh lướt qua em, tim em lại đập thình thịch. `Anh ấy có biết mình không ngủ không? Anh ấy có cảm thấy gì không?` Những câu hỏi đó cứ quẩn quanh trong đầu Hiền, khiến em vừa sợ hãi, vừa không thể ngừng nghĩ về nó.

Ngày trôi qua chậm rãi, đầy rẫy những suy nghĩ ngổn ngang. Trung cũng không khá hơn. Anh cố gắng tập trung vào việc học, vào những công việc lặt vặt trong nhà, nhưng hình ảnh Hiền, cảm giác về nụ hôn đêm qua cứ ám ảnh anh không ngừng. Cái nụ cười bí ẩn trên môi anh khi rời đi không phải là sự giải thoát, mà là lời hứa cho một điều gì đó còn bệnh hoạn hơn. Anh biết mình đang lún sâu vào một con đường không lối thoát, nhưng cái khoái cảm cấm kỵ ấy đã trở thành một thứ ma túy, khiến anh không thể dừng lại.

Khi màn đêm buông xuống, và ánh đèn trong phòng Hiền đã tắt, Trung không cần phải tự đấu tranh nhiều như những đêm trước nữa. Dục vọng đã chiếm lấy lý trí anh hoàn toàn. Anh chậm rãi đứng dậy, cảm nhận dương vật dưới lớp quần pajama đã cương cứng, đau tức. Anh tiến đến cánh cửa phòng Hiền, bàn tay anh không còn run rẩy như trước. Anh khẽ vặn nắm cửa, tiếng cọt kẹt yếu ớt vang lên trong đêm tĩnh mịch.

Căn phòng Hiền vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ. Hiền đang nằm nghiêng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt, mái tóc dài xõa tung trên gối. Em vẫn mặc chiếc áo phông cotton rộng thùng thình màu trắng và một chiếc quần đùi cũng màu trắng, ngắn đến nửa đùi. Chiếc áo đã hơi xộc xệch, để lộ một phần xương quai xanh mỏng manh và một bên vai trần.

Trung bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng. Anh tiến lại gần giường, ngồi xuống mép. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nóng bừng. Anh nhìn Hiền một lúc, đôi mắt anh ánh lên sự khao khát cháy bỏng. `Em ấy không ngủ. Mình biết em ấy không ngủ. Và đêm nay… sẽ khác.`

Bình luận

Để lại bình luận