Chương 7

Trung đuổi theo tên cướp. Hắn ta chạy rất nhanh, nhưng Trung còn nhanh hơn. Bờ vai rộng của anh lướt qua đám đông, đôi chân dài sải bước mạnh mẽ. Chỉ trong vài giây, Trung đã đuổi kịp tên cướp. Anh tung một cú đá quét vào chân hắn, khiến hắn loạng choạng. Tên cướp phản ứng nhanh, quay người lại, vung tay định đấm Trung. Nhưng Trung đã nhanh hơn một bước. Anh né đòn, rồi dùng tay trái siết chặt cổ tay hắn, tay phải giáng một cú đấm mạnh vào bụng tên cướp.

“Ư!” Tên cướp khụy xuống, ôm bụng rên rỉ, chiếc túi xách rơi xuống đất.

Trung không chần chừ, anh dùng đầu gối ghì chặt lưng hắn, rồi nhanh chóng khóa tay hắn ra phía sau. Anh cúi xuống nhặt chiếc túi, rồi quay lại nhìn người phụ nữ đang run rẩy, mặt tái mét.

“Cô không sao chứ ạ?” Giọng Trung trầm ấm, đầy vẻ lo lắng.

Người phụ nữ run rẩy gật đầu, khuôn mặt vẫn còn thất thần. “Tôi… tôi không sao. Cảm ơn cậu… cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Trung giúp bà đứng dậy, trao lại chiếc túi. Anh vẫn giữ chặt tên cướp, đợi người dân xung quanh gọi cảnh sát đến.

Hiền đứng từ xa, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Trái tim em đập thình thịch trong lồng ngực. `Anh Trung… anh ấy thật mạnh mẽ.` Cảm giác sợ hãi dần tan biến, thay vào đó là một sự ngưỡng mộ sâu sắc. Em chưa bao giờ thấy Trung mạnh mẽ và dũng cảm đến thế. Cái cách anh lao vào hiểm nguy để bảo vệ người khác, cái cách anh khống chế tên cướp một cách nhanh gọn và quyết đoán… Tất cả khiến Hiền cảm thấy một sự rung động kỳ lạ len lỏi trong trái tim non nớt của mình. Nó không chỉ là tình cảm anh em thông thường, mà là một điều gì đó sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn. `Anh ấy thật tốt bụng… thật mạnh mẽ.`

Sau khi cảnh sát đến giải quyết vụ việc, Trung và Hiền tiếp tục đi siêu thị. Trung vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì, nhưng Hiền thì liên tục liếc nhìn anh. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ của Trung đều khiến em cảm thấy một sự hấp dẫn khó tả.

Buổi tối, sau bữa ăn, cả nhà chìm vào giấc ngủ. Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Trung nằm trên giường, nhưng tâm trí anh không thể nào yên. Hình ảnh Hiền xinh đẹp, mong manh lại hiện lên trong đầu anh. Anh nhớ lại cảm giác khi tay anh chạm vào cơ thể em đêm qua, cái rên khẽ của em, và đặc biệt là sự nhúc nhích rất khẽ mà anh tin rằng em đã không ngủ. `Em ấy có biết không? Nếu em ấy biết thì sao?` Câu hỏi đó cứ quẩn quanh, nhưng lại càng kích thích Trung hơn. Cái cảm giác tội lỗi khi làm điều sai trái, nhưng lại được “thỏa mãn” bởi sự đồng lõa tiềm ẩn của Hiền, khiến anh không thể cưỡng lại.

Anh chậm rãi bước ra khỏi giường, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Ánh mắt Trung dán chặt vào cánh cửa phòng Hiền. Anh muốn điên cuồng, muốn chạm vào em, muốn xác nhận xem Hiền có thật sự biết hay không.

Trung khẽ khàng mở cánh cửa phòng Hiền, tiếng cọt kẹt yếu ớt vang lên. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng lờ mờ. Hiền đang nằm nghiêng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mái tóc dài xõa tung trên gối. Em vẫn mặc chiếc áo phông cotton rộng thùng thình và chiếc quần đùi trắng như đêm qua. Lớp vải mỏng manh dường như chỉ càng làm tôn lên những đường cong non nớt, mềm mại của em.

Trung bước vào, đóng cửa nhẹ nhàng. Anh tiến lại gần giường, ngồi xuống mép. Hơi thở anh trở nên gấp gáp, nóng bừng. Anh nhìn Hiền một lúc, đôi mắt anh ánh lên sự đấu tranh, nhưng dục vọng đã hoàn toàn chiếm lấy lý trí. `Em ấy không ngủ. Mình biết em ấy không ngủ.`

Anh đưa tay ra, không chút do dự. Bàn tay anh lướt nhẹ lên cánh tay Hiền, rồi di chuyển lên bầu ngực đang nhấp nhô theo từng nhịp thở của em. Anh từ từ xoa nắn, vê tròn núm vú nhỏ xinh của em qua lớp vải áo mỏng.

`Anh Trung…` Hiền vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng toàn thân em căng cứng. Tim em đập dồn dập, nhanh đến mức em sợ Trung có thể nghe thấy. Cảm giác bàn tay anh bóp nắn, day miết núm vú em qua lớp áo khiến em vừa đau nhói, vừa tê dại. Một luồng điện chạy dọc cơ thể em, từ ngực xuống đến tận hạ thân. `Nóng quá… sướng quá…`

Bình luận

Để lại bình luận