Chương 4

“Anh Trung sao thế? Anh không ăn ạ?” Hiền khẽ hỏi, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đầy lo lắng.

“À… không, anh ăn mà.” Trung vội vàng cúi xuống bát cơm, cố gắng nuốt trôi miếng ăn khô khốc. `Mình phải dừng lại. Phải rồi, mình phải dừng lại.`

Suốt cả ngày hôm đó, suy nghĩ đó cứ vẩn vơ trong đầu Trung. Anh cố gắng tránh mặt Hiền, không dám nhìn thẳng vào mắt em. Mỗi khi Hiền vô tình chạm vào tay anh, Trung lại giật mình, một dòng điện chạy dọc sống lưng, nhưng lần này không phải chỉ là sự kích thích, mà còn là một cảm giác tội lỗi nặng trĩu. `Mình không thể. Mình không được phép.`

Chiều đến, Trung ra ngoài mua đồ giúp mẹ. Anh đi lang thang trên phố, cố gắng tìm một lý do để bản thân không quay lại con đường sai trái đó. Anh tự nhủ về những trách nhiệm của một người anh trai, về lời hứa chăm sóc Hiền khi bố mẹ ly hôn. `Hiền là em gái mình. Là em ruột của mình.` Những lời đó cứ lặp đi lặp lại như một câu thần chú.

Nhưng rồi, khi màn đêm buông xuống, và Trung trở về nhà, cái cảm giác nặng nề, bí bách lại ập đến. Căn nhà nhỏ chìm vào im lặng. Tiếng mẹ thở đều đều từ phòng ngủ vọng sang. Ánh đèn phòng Hiền đã tắt. Trung ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc trong phòng khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Hiền, như thể có một lực vô hình đang kéo anh về phía đó. `Không… không được. Dừng lại đi, Trung.` Nhưng bàn tay anh lại tự động siết chặt, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay.

Hơn ai hết, Trung biết rõ cái cảm giác khao khát bệnh hoạn ấy đã lớn dần trong anh như thế nào. Nó không chỉ là sự tò mò, mà là một sự ám ảnh, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Mỗi khi nghĩ đến làn da mềm mại của Hiền, mùi hương thoang thoảng của em, hay những đường cong non nớt ẩn sau lớp vải mỏng, cơ thể anh lại phản ứng. Dương vật anh dưới lớp quần jean căng cứng lên, đau tức. `Mình muốn chạm vào em ấy. Mình muốn nhiều hơn nữa.` Lý trí anh yếu ớt chống cự, nhưng bản năng thú tính đã bắt đầu chiếm lấy quyền kiểm soát. Anh rùng mình, nhớ lại cảm giác tội lỗi của đêm qua, nhưng một phần sâu thẳm trong anh lại khao khát cảm giác đó quay trở lại. Cái khoái cảm bị cấm đoán, sự hồi hộp khi làm điều sai trái, lại càng khiến anh hưng phấn.

Trung chậm rãi đứng dậy, từng bước chân như nặng trĩu, nhưng lại không thể dừng lại. Anh tiến đến cánh cửa phòng Hiền, đưa tay ra. Lòng bàn tay anh run rẩy chạm vào nắm cửa lạnh lẽo. Anh khẽ vặn, đẩy nhẹ. Tiếng cọt kẹt yếu ớt vang lên trong đêm tĩnh mịch.

Căn phòng của Hiền vẫn thơm mùi oải hương dịu nhẹ. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Hiền vẫn đang ngủ, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng màu hồng nhạt. Em mặc một chiếc áo phông cotton rộng thùng thình màu trắng và một chiếc quần đùi cũng màu trắng, ngắn đến nửa đùi. Chất vải mềm mại, mỏng manh ôm lấy cơ thể non nớt của em, để lộ lờ mờ những đường cong thiếu nữ đang dần hình thành. Dáng em nằm nghiêng, một tay gối đầu, tay kia buông thõng xuống bên cạnh. Mái tóc đen dài xõa tung trên gối, vài sợi vương trên khuôn mặt thanh tú, khiến em trông thật thuần khiết và yếu ớt.

Trung đứng lặng một lúc, nhìn ngắm Hiền. Đôi mắt anh chứa đầy sự đấu tranh. `Không. Dừng lại đi, Trung.` Nhưng rồi, những suy nghĩ đen tối hơn lại thắng thế. Anh muốn nhiều hơn đêm qua. Anh muốn cảm nhận được nhiều hơn nữa. Anh muốn thử thách giới hạn của chính mình, và của em gái mình. Một sự liều lĩnh và táo bạo chưa từng có dâng lên trong lòng Trung.

Anh bước lại gần giường, khẽ khàng ngồi xuống mép. Lần này, anh không còn do dự như đêm qua nữa. Bàn tay anh từ từ đưa ra, không chạm vào cánh tay hay đùi em, mà trực tiếp hướng đến bộ ngực non nớt đang phập phồng theo từng nhịp thở của Hiền.

`Anh Trung…` Hiền vẫn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, nhưng tâm trí em hoàn toàn tỉnh táo. Tim em đập dồn dập, mạnh đến nỗi em tưởng chừng như anh Trung có thể nghe thấy. Em cảm nhận rõ ràng bàn tay anh đang từ từ tiến đến gần ngực mình. `Anh ấy… anh ấy sẽ làm gì?` Một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi, nhưng kèm theo đó lại là một sự tò mò đến nghẹt thở. Em cắn nhẹ môi dưới, cố gắng không để lộ bất kỳ sự phản ứng nào.

Bình luận

Để lại bình luận