Chương 3

Hiền khẽ cựa mình. Tim Trung thắt lại. `Em ấy tỉnh rồi sao?` Anh vội vàng rút tay lại. Nhưng Hiền chỉ khẽ thở dài, rồi lại yên vị trong giấc ngủ. `May quá, em ấy vẫn ngủ.`

Trung hầm hừ tự trấn an. Anh đưa tay lại gần. Lần này, anh không chạm vào tóc nữa, mà từ từ đặt bàn tay lên cánh tay trần của Hiền, nơi chiếc tay áo đồ ngủ đã vén lên. Làn da em mềm mại, mịn màng và ấm áp dưới lòng bàn tay anh. Một dòng điện nhẹ chạy dọc cánh tay Trung. Anh nhẹ nhàng xoa xoa, cảm nhận sự mềm mại của da thịt Hiền.

`Lạnh quá… Tay anh Trung…` Hiền đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, nhưng đầu óc em hoàn toàn tỉnh táo. Tim em đập thình thịch trong lồng ngực, tiếng tim đập dội lên tai em. Hiền biết rõ Trung đang ở đó, đang chạm vào mình. `Anh ấy đang làm gì vậy? Sao anh ấy lại vào phòng mình mỗi đêm?` Sự bối rối và một nỗi niềm lạ lùng luẩn quẩn trong tâm trí em. Em muốn mở mắt ra, muốn hỏi anh, nhưng một cảm giác lạ lẫm và một chút rụt rè lại giữ chặt em lại. Em chỉ có thể giả vờ ngủ, giả vờ rằng mình không hề hay biết gì. Cánh tay em khẽ thả lỏng, cảm nhận rõ ràng từng động chạm của anh trai. `Mình có nên tỉnh dậy không? Hay cứ giả vờ ngủ để xem anh ấy làm gì?` Mọi thứ trở nên quá khó hiểu và đầy sự tò mò với một cô bé mới mười hai tuổi.

Bàn tay Trung dần dịch chuyển. Từ cánh tay, nó trượt xuống hông Hiền, rồi lại trượt lên đùi em, nhẹ nhàng xoa nắn qua lớp vải mềm của quần ngủ. Cảm giác mềm mại, ấm nóng từ cơ thể Hiền truyền qua lòng bàn tay anh, khiến hơi thở Trung trở nên gấp gáp hơn. Anh cúi thấp mặt, kề sát vào mái tóc của Hiền, hít hà mùi hương hoa oải hương quen thuộc. `Thơm quá… Em gái mình…` Ý nghĩ tội lỗi và khoái cảm đan xen, khiến Trung cảm thấy vừa hưng phấn vừa ghê tởm chính bản thân mình. Anh biết mình đang làm điều sai trái, nhưng anh không thể dừng lại. Cảm giác kích thích khi chạm vào cơ thể Hiền, trong khi em gái đang ngủ, mang đến cho anh một sự thỏa mãn bệnh hoạn.

Hiền vẫn nằm im, nhắm mắt, nhưng cơ thể em đã nóng ran lên. Hơi thở của Trung phả vào tai em, nóng hổi và nặng nề. Bàn tay anh di chuyển trên đùi em, một cách chậm rãi, đầy ẩn ý. `Anh Trung…` Em khẽ cắn môi, một tiếng thở dốc rất khẽ thoát ra. Một làn sóng cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng, nhưng Hiền vẫn không dám nhúc nhích, sợ làm tan biến khoảnh khắc này, sợ phá vỡ cái cảm giác mê hoặc đang bao trùm. Và em cũng sợ hãi, dù rất mơ hồ, những gì em có thể cảm nhận được từ cái chạm của anh trai mình. Nó không chỉ là sợ hãi, mà còn là một sự kích thích, một sự say mê khó lý giải, một cảm giác tội lỗi nhưng lại quá đỗi ngọt ngào mà em không dám gọi tên.

Sau khoảnh khắc bàn tay Trung lướt nhẹ trên đùi, cả hai anh em đều chìm vào một trạng thái cảm xúc phức tạp, pha trộn giữa sự bối rối, tội lỗi và một thứ khoái cảm cấm kỵ.

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ, đánh thức căn phòng. Hiền thức dậy sớm, như thường lệ. Em nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, đôi chân trần chạm xuống sàn gỗ mát lạnh. Gương mặt em vẫn xinh đẹp, thanh tú như mọi ngày, không một chút dấu vết của sự xáo trộn nội tâm đêm qua. Em bước vào bếp, giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Trung xem anh muốn ăn gì. “Anh Trung ăn trứng ốp la nhé?” Giọng Hiền trong trẻo, không một chút gợn sóng, như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.

Trung ngồi đối diện Hiền bên bàn ăn, cầm đũa mà tay hơi run. Anh cố gắng giấu đi sự bồn chồn trong lòng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn em gái. Hiền vẫn là Hiền của mọi ngày, dịu dàng, ngoan ngoãn và thuần khiết. `Em ấy… em ấy có biết không? Hay chỉ là mình tưởng tượng thôi?` Trung cảm thấy một sự dằn vặt ghê gớm. Anh biết mình đã vượt quá giới hạn. Hành động của anh đêm qua là một sự xúc phạm, một tội lỗi đối với tình anh em. `Mình không thể tiếp tục như thế này được.` Lý trí Trung gào thét, thúc giục anh dừng lại.

Bình luận

Để lại bình luận