Chương 2

Thời gian trôi đi thật nhanh, như một dòng sông không ngừng chảy xiết, cuốn đi những vết tích của quá khứ, nhưng lại để lại những dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn. Bảy năm sau, Trung đã không còn là cậu bé mười tuổi gầy gò, sợ hãi năm nào. Giờ đây, anh là một chàng trai mười bảy tuổi, dáng người cao lớn, vạm vỡ, với bờ vai rộng và những đường nét rắn rỏi trên gương mặt. Mái tóc đen rối tự nhiên, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều suy nghĩ, đôi khi có vẻ lạnh lùng, nhưng luôn chất chứa một sự quan tâm đặc biệt dành cho em gái. Chiếc áo phông màu xám đơn giản và quần jean Levi’s bạc màu càng tôn lên vẻ mạnh mẽ, từng trải của anh, như thể anh đã mang gánh nặng của gia đình trên vai từ quá lâu.

Cuộc sống của ba mẹ con không hề dễ dàng. Mẹ phải bươn chải đủ nghề để nuôi hai anh em ăn học. Trung, từ khi còn bé, đã sớm ý thức được vai trò của mình. Anh học cách tự lập, làm mọi việc trong nhà, và đặc biệt, luôn là chỗ dựa vững chắc cho Hiền.

Hiền, cô em gái nhỏ bé ngày nào, giờ cũng đã mười hai tuổi. Thời gian đã biến Hiền từ một cô bé con mít ướt thành một thiếu nữ xinh đẹp đến ngỡ ngàng. Dáng người em vẫn mảnh mai, nhưng những đường nét thiếu nữ đã bắt đầu hiện rõ, mềm mại và uyển chuyển. Làn da trắng hồng mịn màng như cánh hoa đào, không tì vết. Mái tóc dài đen mượt xõa xuống ngang vai, óng ả mỗi khi em chuyển động. Đôi mắt to tròn, long lanh như hồ thu, ẩn chứa vẻ ngây thơ, dịu dàng của một cô gái mới lớn. Gương mặt em thanh tú với sống mũi cao và đôi môi chúm chím hồng tự nhiên. Hiền thường mặc những bộ đồ ngủ cotton mềm mại, màu sắc tươi sáng, tuy kín đáo nhưng lại càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh khiết của em.

`Hiền lớn nhanh quá… Xinh đẹp quá…` Trung ngồi trên sofa, giả vờ xem tivi nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bóng dáng em gái đang lúi húi dọn dẹp bát đĩa trong bếp. Hôm nay Hiền mặc bộ đồ ngủ màu xanh ngọc, chiếc áo cổ tròn và quần dài ống rộng, nhưng chiếc áo vẫn vô tình ôm sát lấy những đường cong non nớt của em, khiến Trung cảm thấy một sự khó chịu len lỏi trong lòng.

“Hiền, để đó anh làm cho.” Giọng Trung trầm khàn.

Hiền quay lại, mỉm cười dịu dàng. “Không sao đâu anh, em làm được mà.” Nụ cười của em ngây thơ, thuần khiết như nắng sớm.

`Nụ cười đó… Đẹp quá.` Trung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Anh quay đi, cố gắng xua đi những ý nghĩ kì lạ vừa thoáng qua trong đầu. `Không được. Đây là em gái mình. Mình là anh trai mà.`

Bữa tối kết thúc, Hiền đi vào phòng ngủ của mình. Trung ở lại phòng khách, đợi mẹ về, nhưng tâm trí anh cứ vẩn vơ. Đã từ bao giờ, những ý nghĩ đó bắt đầu nhen nhóm trong đầu anh? Có lẽ là từ vài tháng trước, khi Hiền bắt đầu dậy thì, cơ thể em có những thay đổi rõ rệt. Đôi khi, chỉ là một cái chạm tay vô tình khi đưa đồ, hay ánh mắt anh lướt qua khi Hiền cúi xuống nhặt thứ gì đó, những cảm giác không thể gọi tên lại trỗi dậy trong lòng Trung. Chúng đen tối, biến thái, và hoàn toàn trái với những gì anh tự nhủ về tình anh em.

Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, và ngôi nhà chìm vào im lặng, Trung lại cảm thấy một sự thôi thúc kì lạ. Anh đợi đến khi mẹ đã ngủ say, đèn trong phòng Hiền đã tắt từ lâu. Anh sẽ lặng lẽ mở cửa phòng Hiền, bước vào trong. Căn phòng nhỏ của Hiền thơm mùi hoa oải hương dịu nhẹ, ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, in bóng chiếc giường đơn giản nơi Hiền đang say ngủ.

Tối nay cũng vậy. Trung khẽ khàng mở cánh cửa phòng Hiền, tiếng cọt kẹt nhỏ xíu trong đêm tĩnh mịch. Anh bước vào, đôi mắt anh dường như đã quen với bóng tối. Hiền nằm nghiêng, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mái tóc xõa tung trên gối. Hơi thở em đều đặn, nhẹ nhàng.

Trung đứng đó một lúc, nhìn ngắm Hiền. Đôi mắt anh ánh lên những cảm xúc phức tạp: yêu thương, che chở, nhưng cả một sự ham muốn tội lỗi. Anh từ từ tiến lại gần giường, khẽ ngồi xuống mép. Anh đưa tay ra, do dự. `Không được. Không thể làm thế.` Nhưng cơ thể anh dường như không nghe lời lý trí. Bàn tay anh run rẩy chạm vào mái tóc mềm mại của Hiền. Từng sợi tóc tơ lướt qua ngón tay anh, mềm mại như lụa.

Bình luận

Để lại bình luận