Chương 1

Tiếng thủy tinh vỡ tan loảng xoảng, chát chúa vang lên trong căn phòng khách vốn đã ngột ngạt. Tiếng đổ vỡ ấy, cùng với những lời lẽ nặng nề, tàn nhẫn đang dội vào tai, khiến cả Trung lẫn Hiền đều co rúm lại. Trung, khi ấy mới mười tuổi, đôi mắt đen láy đầy vẻ sợ hãi và bối rối, cố gắng ôm chặt lấy Hiền, đứa em gái bé bỏng vừa tròn năm tuổi, đang run rẩy nép vào lòng anh. Hiền bé xíu, mái tóc tơ rối bù dính vào khuôn mặt đẫm nước mắt, đôi mắt to tròn ngây thơ vẫn không ngừng chớp chớp, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Căn phòng khách vốn dĩ là nơi ấm áp nhất trong căn nhà, nơi cả gia đình vẫn quây quần xem tivi mỗi tối, giờ đây lại biến thành một chiến trường lạnh lẽo. Ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên vẻ mặt xanh xao, bơ phờ của mẹ và sự cau có, mệt mỏi của bố. Mẹ mặc chiếc áo sơ mi lụa màu xanh ngọc, nhưng vai áo đã nhăn nhúm, còn đôi mắt thì đỏ hoe. Bố thì vẫn chiếc quần tây và áo công sở như vừa đi làm về, nhưng cà vạt đã nới lỏng, và gương mặt ông hằn lên sự bất lực xen lẫn tức giận.

“Anh không nghĩ cho các con sao?” Giọng mẹ vỡ òa, đầy xót xa. “Chúng nó còn bé quá!”

Bố thở dài thườn thượt, liếc nhìn sang hai anh em đang co cụm trên ghế sofa. “Cô nghĩ tôi không cố gắng sao, Lan? Suốt bao năm qua, tôi đã cố hết sức rồi. Cô không chịu hiểu tôi, tôi cũng không thể chịu đựng thêm được nữa!”

Trung cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. `Bố mẹ cãi nhau. Lần nào cũng thế. Nhưng lần này… sao lại đáng sợ thế này?` Cậu bé siết chặt vòng tay quanh Hiền, cố gắng che đi đôi tai của em, dù biết là vô ích. Hiền nức nở một tiếng nhỏ, dụi mặt vào ngực anh trai. Trung có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi, yếu ớt của em phả vào da thịt mình. `Mình phải mạnh mẽ. Mình là anh. Mình phải bảo vệ Hiền.` Suy nghĩ đó lặp đi lặp lại trong đầu Trung như một câu thần chú. Cậu bé muốn chạy đến ôm lấy mẹ, muốn giữ bố lại, muốn xua tan cái không khí nặng nề đang đè nén lấy cả gia đình. Nhưng đôi chân bé nhỏ của cậu như bị đóng đinh xuống sàn.

“Chúng ta… chúng ta ly hôn đi!” Lời nói của bố thốt ra, khô khốc và lạnh lẽo, như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim non nớt của hai đứa trẻ.

Trung cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Ly hôn? Nghĩa là bố và mẹ sẽ không ở cùng nhau nữa? Nghĩa là gia đình sẽ không còn trọn vẹn? Cậu bé quay sang nhìn Hiền. Đôi mắt Hiền mở to, ngấn nước, như vừa hiểu được một phần của câu chuyện khủng khiếp ấy. Em bé run lên, tiếng khóc vỡ òa, yếu ớt nhưng đầy bi thương.

Mẹ ôm lấy mặt, khóc nấc lên từng tiếng. Chiếc áo sơ mi lụa giờ đã ướt đẫm nước mắt. “Được thôi… Được thôi! Anh muốn vậy thì cứ vậy đi! Nhưng các con… tôi sẽ nuôi các con!” Giọng mẹ nghẹn ngào, pha lẫn sự tức giận và quyết liệt.

Trung nhìn bố quay lưng đi, bóng ông in dài trên bức tường. Cậu bé cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ len lỏi khắp cơ thể. `Bố sẽ đi thật sao? Bố sẽ bỏ mẹ và hai anh em mình sao?` Nước mắt Trung cũng bắt đầu chảy ra, nóng hổi và mặn chát. Cậu bé chưa bao giờ khóc trước mặt Hiền, nhưng lần này, nỗi sợ hãi quá lớn, áp đảo mọi sự kiên cường mà một cậu bé mười tuổi có thể gồng gánh.

“Anh Trung… anh Trung ơi…” Hiền thút thít gọi tên anh, bàn tay bé xíu níu chặt lấy vạt áo phông cũ kỹ của anh trai. Chiếc váy hoa màu vàng nhăn nhúm của em giờ đã sũng nước mắt và mồ hôi.

Mẹ tiến lại gần, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt thất thần. Mẹ quỳ xuống, dang rộng vòng tay ôm lấy hai đứa con thơ dại. Trung cảm thấy hơi ấm quen thuộc từ mẹ, nhưng hơi ấm ấy không thể xoa dịu đi nỗi đau và sự trống rỗng đang lan rộng trong lòng cậu. Cậu bé dụi mặt vào vai mẹ, cảm nhận mùi nước hoa quen thuộc pha lẫn mùi nước mắt và nỗi tuyệt vọng. `Mình sẽ phải chăm sóc Hiền. Mình sẽ phải mạnh mẽ. Mẹ cũng sẽ rất buồn.` Đó là những ý nghĩ hỗn độn đầu tiên, khắc sâu vào tâm trí một cậu bé mười tuổi, biến cậu thành một người lớn sớm hơn tuổi của mình.

Bình luận

Để lại bình luận