Chương 2

Quân chỉ khẽ hắng giọng, cố gắng xua đi cái cảm giác ngột ngạt đang bủa vây. “Đâu có, tự nhiên thấy không muốn cãi nữa thôi.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định, cố gắng lảng tránh cái nhìn của Ly.

Ly cũng quay mặt đi, nhìn ra phong cảnh bên ngoài đang lướt qua. Nhưng trong lòng, một sự bối rối khó tả đang trỗi dậy. Cái cảm giác vừa rồi, khi cơ thể anh trai va vào người, nó không còn là sự khó chịu hay ghét bỏ nữa. Thay vào đó, nó là một sự kích thích mơ hồ, một ham muốn được chạm vào, được gần gũi hơn. Điều này khiến Ly sợ hãi, nhưng cũng tò mò một cách kỳ lạ.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường làng quanh co. Cánh đồng lúa vàng óng hiện ra phía xa, báo hiệu đã gần đến quê. Bố mẹ chúng đang hớn hở kể về bà con họ hàng, về những món ăn đặc sản đang chờ đợi. Nhưng Quân và Ly thì không. Chúng ngồi đó, mỗi đứa là một hòn đảo riêng biệt giữa biển khơi ký ức, với những dòng suy nghĩ hỗn độn và những cảm xúc cấm kỵ đang cuộn trào bên trong.

`Mày có đang nghĩ tới chuyện đó không, con Ly?` Quân tự hỏi, liếc nhìn sang Ly, rồi lại vội vàng quay đi. Gương mặt cậu đỏ bừng, nóng ran.

Ly cảm nhận được ánh mắt của anh trai. Một nụ cười nửa miệng chợt nở trên môi con bé, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. `Mày tưởng mỗi mình mày là nhớ à, đồ ngốc?`

Bầu không khí trong xe vẫn ngột ngạt. Sự thù ghét thông thường của chúng đã bị thay thế bởi một thứ khác, thứ gì đó nặng nề hơn, tối tăm hơn. Một bí mật chung, một hương ký không thể nào phai nhạt, đang lơ lửng giữa chúng, chờ đợi để được đánh thức trong cái không gian yên bình của miền quê này.

Một năm về trước, khi cái nắng chói chang của mùa hè đang thiêu đốt những con đường đất làng quê, Quân và Ly lại được bố mẹ cho về nhà ông bà ngoại chơi. Không khí ở đây luôn ồn ào, náo nhiệt với lũ trẻ con trong xóm. Và như thường lệ, trò trốn tìm kinh điển luôn là tâm điểm của mọi cuộc vui.

Quân, khi ấy mới 16 tuổi, cao lêu nghêu và đã bắt đầu có những múi cơ bắp săn chắc do chăm chỉ bơi lội. Cậu vẫn giữ cái tính cách lầm lì, ít nói, chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh để đọc sách. Nhưng Ly, cô em gái 10 tuổi của cậu, lại là một khối năng lượng không ngừng nghỉ. Ly bé xíu, da trắng như tuyết, với khuôn mặt xinh xắn và đôi mắt lanh lợi. Dù nhỏ con nhưng vòng ba của Ly đã nảy nở một cách đáng ngạc nhiên, căng tròn ẩn sau chiếc quần short jean. Con bé tinh nghịch, luôn miệng trêu chọc và kéo Quân vào mọi trò chơi.

“Anh Quân! Anh Quân! Nhanh lên, trốn với em!” Ly kéo áo anh trai, đôi mắt lấp lánh vẻ thách thức. “Đằng kia, nhà kho cũ của ông ngoại! Chắc chắn không ai tìm thấy đâu!”

Quân thở dài. “Nhà kho đó bẩn lắm, với cả chật chội muốn chết.” Cậu nhìn về phía căn nhà kho cũ nát cuối vườn, nơi chất đầy những vật dụng lỉnh kỉnh, mạng nhện giăng mắc. Nhưng Ly đã không đợi. Con bé chạy vọt đi, miệng la lớn: “Đếm xong rồi nha, tụi em tới tìm đây!”

Không còn cách nào khác, Quân đành miễn cưỡng chạy theo. Căn nhà kho thật sự rất chật. Hai anh em len lỏi qua đống cũ kỹ, Quân cao lớn phải cúi gập người. Ly đã chui vào một góc khuất, bên cạnh những bao tải cũ và đống gỗ mục. Quân cũng phải ép mình sát vào Ly để có đủ chỗ ẩn nấp.

Cánh cửa gỗ nặng nề của nhà kho khẽ kẽo kẹt rồi đóng lại, không phải do bọn trẻ, mà có lẽ do một cơn gió bất chợt. Đột nhiên, mọi thứ chìm vào bóng tối mịt mờ, chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ hắt qua khe cửa. Quân và Ly giật mình.

“Ôi, tối quá!” Ly thì thào, giọng hơi run.

Quân đưa tay mò mẫm tìm công tắc đèn nhưng vô vọng. “Cái đèn này hỏng rồi. Chắc ai đó đóng cửa rồi. Kệ đi, trốn ở đây an toàn. Lát nữa tụi nó tìm không thấy thì mình ra.”

Căn nhà kho chật đến mức cơ thể hai anh em gần như dính sát vào nhau. Ly ngồi tựa vào lồng ngực Quân, lưng chạm vào bụng anh trai. Cái nóng oi bức của mùa hè khiến cả hai đổ mồ hôi. Mùi mồ hôi đặc trưng của Quân, khô thoáng và mạnh mẽ từ cơ thể tập luyện, hòa lẫn với mùi mồ hôi ngọt ngào của Ly, phảng phất chút hương thơm của kẹo sữa mà con bé vừa ăn. Cái mùi hương ấy, trong không gian tù túng và tối tăm này, đột nhiên trở nên quyến rũ một cách kỳ lạ.

Bình luận

Để lại bình luận