Chương 7

: Mỹ Nhân Tác Thác Thành
“Hướng… bên kia kìa.” – Một cô nàng xinh xắn, thấy tôi – một Hồn Sư bảnh bao chặn đường, liền thẹn thùng chỉ hướng, mặt đỏ như gấc.
“Cảm ơn cô em xinh đẹp. Dùng mấy đồng kim Hồn Tệ này để làm mình càng thêm lộng lẫy nhé!” – Tôi cười, thuận miệng khen một câu, tiện tay đưa cho cô nàng vài đồng kim Hồn Tệ. Bao năm ở Nặc Đinh Thành, tôi đã luyện thành thói quen há miệng là khen con gái, ai cũng mê tít.
Tôi không định vào Sử Lai Khắc Học Viện. Kế hoạch của tôi là thu phục hai tuyệt sắc mỹ nhân Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh, rồi tự lập một chiến đội toàn nô lệ tình dục của tôi. Trước đó, tôi đã kể cho Đường San về mấy món ám khí trong Đấu La 3 – kiểu như Bách Đoán, Thiên Đoán, Linh Đoán. Cô nàng nghe xong hăng máu, thề phải chế tạo bằng được. Giờ trên người tôi đang mặc một bộ Bách Đoán hộ giáp do Đường San làm ra, mỏng nhẹ mà xịn sò, vượt xa mọi đồ phòng ngự thời này, đủ sức chặn một đòn toàn lực của Hồn Đế.
Nhưng nói thật, thủ đoạn bảo mệnh của tôi giờ hơi bị nhiều: Lam Dâm Lĩnh Vực khuếch đại dục vọng, Nô Dịch Không Gian để trốn và nghỉ ngơi, cộng thêm vài kỹ năng đánh lén, bỏ qua phòng thủ đối phương. Đặc biệt, chiêu cuối cùng mạnh đến mức sau này, dù là Thần Vương, tôi cũng có thể hạ gục.
Ngày thường, tôi hay chui vào Nô Dịch Không Gian, vừa an toàn vừa tha hồ chơi đùa với hậu cung. Nhưng đôi khi, vì mê mẩn sắc đẹp, tôi cũng bị chậm trễ thời gian. Mấy hôm nay, tôi quyết định nán lại Tác Thác Thành, trước hết là để thu thêm vài nô lệ mới. Dù trong hậu cung, vài đứa nhan sắc chỉ ở mức thường, nhưng so với người bình thường thì vẫn thuộc hàng mĩ miều. Ở Nặc Đinh Thành, tôi đã gom gần sạch gái xinh. Giờ đến Tác Thác Thành, tôi tò mò không biết sẽ thu thêm được bao nhiêu em, nhất là mấy cô nàng còn zin, chờ tôi khai phá.
Tối hôm đó, cô nàng chỉ đường lúc trước liên lạc với tôi. Không chần chừ, tôi dẫn thẳng cô nàng vào khách sạn. “Em tên gì?” – Tôi dịu giọng hỏi, nhìn cô gái dễ thương trước mặt. Dưới mấy lời đường mật, cô nàng ngơ ngác đã bị tôi lôi vào phòng.
“Hồn Sư đại nhân… em tên Thanh Thanh…” – Cô nàng lí nhí, vừa thẹn thùng vừa phấn khích. Không ngờ một Hồn Sư lại chịu gặp mình, chắc mình cũng có chút nhan sắc, cô nàng thầm nghĩ.
Trong lúc trò chuyện, tôi biết được Thanh Thanh 10 tuổi, nhà làm nông, ngày thường làm việc ở tiệm hoa trong thành. “Hử? Thu hoạch bất ngờ đây!” – Tôi cười thầm, tay xoa nhẹ vai Thanh Thanh, đồng thời kích hoạt hiệu quả thôi tình của Lam Dâm Thảo, khiến cô nàng bắt đầu rạo rực.
Rồi tôi phát hiện ra bí mật động trời: Thanh Thanh có Tiên Thiên Hồn Lực 7 cấp, đúng là thiên tài! Hỏi kỹ mới biết, lúc thức tỉnh Vũ Hồn, danh ngạch Hồn Sư của làng đã bị con trai trưởng làng cướp mất. Đã thế, tên Hồn Sư kiểm tra còn mắt mù, tưởng Vũ Hồn của Thanh Thanh là phế, chẳng thèm để ý. Kết quả, đến 10 tuổi, cô nàng vẫn chưa từng tu luyện Hồn Lực, vì chẳng có công pháp nào để luyện.

Bình luận

Để lại bình luận