Chương 6

Bất chợt, Doãn Chí Bình nghe nàng thở dài, rồi nói:

– Tội tình gì phải làm như vậy… ta đâu có nói là sẽ giết ngươi…

Hai mắt họ Doãn chợt sáng lên, hắn như không tin những gì mình nghe thấy, bèn hỏi lại:

– Cô nương… nói thật chứ?

Hắn thấy gương mặt Tiểu Long Nữ đỏ hồng, nhìn như nụ hoa vừa hé nở. Nàng không đáp chỉ khẽ khàng gật nhẹ đầu, rồi lại ấp úng:

– Ta… ta… chỉ là ta có chuyện… muốn ngươi trả lời ta mà thôi…

Doãn Chí Bình nhanh nhẹn nói:

– Chuyện gì… xin cô nương cứ hỏi.

Tiểu Long Nữ lúc ấy nhìn quanh. Mặt nàng vẫn đỏ lựng, nàng nói:

– Chuyện này… nói ở đây… e không tiện… hay là… để tối nay vậy?
– Tối nay… ta… biết tìm cô nương ở đâu? – Họ Doãn hỏi.
– Ngươi cứ lấy con ngựa này mà đi cùng họ Triệu kia. Tối nay tự khắc ta sẽ đến tìm ngươi.

Doãn Chí Bình hơi phân vân, định hỏi lại nhưng cũng gật đầu với nàng. Đoạn, hắn leo lên lưng con ngựa còn lại, phi ngựa chạy theo hướng Triệu Chí Kính vừa đi. Vừa phi ngựa, hắn vẫn ngoái lại thấy Tiểu Long Nữ còn đứng đó… đến lúc khuất bóng mới thôi.

Doãn Chí Bình đuổi theo thì gặp Triệu Chí Kính ở trị trấn. Cả hai sau đó giáp mặt với bọn người của Kim Luân Pháp Vương và cả sư thúc tổ của mình là Châu Bá Thông. Triệu Chí Kính tinh ranh, muốn thoát khỏi sự đeo bám của Tiểu Long Nữ nên đã xin theo Kim Luân. Tiểu Long Nữ vẫn bám theo cả bọn đến doanh trại Mông Cổ. Kim Luân Pháp Vương nghi kị nàng nên không dám động thủ, cũng có ý dùng nàng để kềm tỏa hai tên đạo sĩ. Lúc ấy, chỉ có Triệu Chí Kính là tâm hồn bất an, luôn ton hót nịnh bợ người Mông Cổ để mong chức tước. Doãn Chí Bình xem nhẹ việc ấy, chỉ ngẩn ngơ nghĩ về hình bóng Tiểu Long Nữ, cùng đi theo họ Triệu như kẻ mất hồn.

Đến đêm, Doãn Chí Bình vờ ngủ say. Lúc ấy Kim Luân Pháp Vương gọi riêng Triệu Chí Kính ra gặp mặt, hình như có âm mưu gì muốn hại Châu Bá Thông. Doãn Chí Bình cũng tờ mò đoán được phần nào, nhưng hắn không quan tâm lắm, bởi trong lòng lúc này hắn chỉ nghĩ đến cuộc hẹn với Tiểu Long Nữ.

Sau khi họ Triệu và Kim Luân đi khỏi một lúc, Doãn Chí Bình mới ngồi dậy. Hắn đi ra khỏi lều rồi nhìn quanh. Doãn Chí Bình sáng mắt lên khi thấy cái bóng trắng của Tiểu Long Nữ ở trên nhành cây. Nàng và hắn không nói lời nào với nhau. Hắn gật đầu có ý chào nàng. Tiểu Long Nữ nhìn hắn mặt vẫn lạnh nhưng đỏ hồng. Nàng phi thân đi, nhưng đi chậm ngõ hầu để Doãn Chí Bình có thể đuổi theo mình. Cả hai đi đến một đoạn rừng vắng, xung quanh là màn đêm u tịch, chỉ có ánh trăng trên cao thì mới dừng lại. Doãn Chí Bình kinh công không bằng nên đi theo Tiểu Long Nữ một hồi thì hụt hơi. Mãi đến khi thấy nàng đứng lại hắn mới mừng thầm. Hắn lại gần, kính cẩn vòng tay thi lễ. Tiểu Long Nữ không đáp, chỉ quay đi. Hắn hơi cụt hứng, nhưng vẫn nói:

– Long cô nương… chẳng hay cô có chuyện gì cần hỏi tại hạ?

Doãn Chí Bình hỏi nhưng lạ thay Tiểu Long Nữ chỉ đứng yên quay mặt đi không nhìn lấy hắn dù là một chút. Hắn suy nghĩ rồi hỏi thêm vài lần, nhưng nàng vẫn lặng im. Hắn tiến lại gần, bàn tay hắn run run. Hắn đắn đo rồi quyết định đặt tay lên vai nàng. Lạ thay, dù hắn để tay lên vai như vậy nhưng nàng vẫn im lặng. Hắn hỏi:

– Long cô nương… cô nương…

Mãi đến lúc này, hắn mới nghe giọng của cô cất lên:

– Ngươi… ngươi hãy kể lại đầu đuôi mọi chuyện đêm hôm ấy cho ta nghe…

Doãn Chí Bình rút tay về, thắc mắc:

– … là đêm… đêm nào?
– Cái đêm… mà ngươi và họ Triệu kia đã nói với nhau lúc ở Tương Dương! – Nàng đáp.
– Cô nương… nói thực chứ! – Doãn Chí Bình hỏi lại.

Tiểu Long Nữ vẫn quay mặt đi, nhưng gật đầu, rồi nói:

– Hãy kể lại cho ta nghe đầu đuôi sự việc!

Doãn Chí Bình cúi người:

– Được… nếu vậy tại hạ xin vâng mệnh!

Doãn Chí Bình như được dịp trút hết cõi lòng, một hơi thuật lại những gì mình chất chứa bấy lâu nay trong lòng cho Tiểu Long Nữ nghe.
Trong hàng đệ tử đời thứ ba của Toàn Chân Giáo không ai có uy vọng cao như Doãn Chí Bình, thậm chí chức Trưởng Giáo còn có thể truyền cho hắn trong nay mai nữa. Tuy nhiên mọi sự thay đổi khi Doãn Chí Bình lần đầu nhìn thấy Tiểu Long Nữ khi nàng giao đấu với sư phụ và các vị sư thúc bá của hắn. Trên cõi trần, Doãn Chí Bình chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp và cốt cách như Tiểu Long Nữ. Hắn vốn là một kẻ tu hành trong Đạo Gia nhưng đã nhanh chóng động lòng với nàng ngay từ ngày đầu diện kiến.

Tiểu Long Nữ chỉ biết có Dương Quá, chưa bao giờ để hắn vào mắt mình. Hắn ngày nhớ đêm mong nên bị sư huynh mình là Triệu Chí Kính châm chọc. Hôm Tiểu Long Nữ luyện tâm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh với Dương Quá, Doãn Chí Bình được dịp thấy tâm thân ngà ngọc của nàng, trong lòng càng thôi thúc không yên. Hắn không còn lo tu đạo nữa mà giờ như kẻ đạo chích, ngày đêm chỉ lo rình mò bên phái Cổ Mộ. Doãn Chí Bình chỉ biết đến hình bóng của Tiểu Long Nữ nên đâu hay mình cũng luôn bị Triệu Chí Kính theo dõi.

Đêm định mệnh xảy ra khi Dương Quá gặp lại nghĩa phụ mình là Âu Dương Phong. Biết cả bọn đều là cao thủ, Doãn Chí Bình không dám lại quá gần, chỉ đứng xa ngõ hầu nhìn được dung nhang của người tình trong mộng mà thôi. Đến khi hắn định rời đi, chợt thấy sự lạ khi Âu Dương Phong điểm huyệt làm Tiểu Long Nữ nằm im trên đất.

Bình luận

Để lại bình luận