Chương 8

: Sự Tò Mò Của Người Hàng Xóm
Đêm buông xuống, không khí trong khu phố yên tĩnh bị xé toạc bởi những âm thanh kỳ lạ rỉ ra từ ngôi nhà của Lan Anh. Những tiếng rên rỉ dâm đãng, xen lẫn tiếng cười tàn nhẫn và tiếng xích sắt va chạm, như một bản giao hưởng của sự sa đọa, khiến Minh, cậu thiếu niên hàng xóm, không thể cưỡng lại sự tò mò. Minh, một cậu nhóc mười lăm tuổi gầy gò, với cặp kính dày cộp và tính cách nhút nhát, thường nép mình sau bức rèm phòng ngủ, lén quan sát thế giới bên ngoài. Nhưng đêm nay, ánh mắt cậu bị hút về phía cửa sổ nhà Lan Anh, nơi ánh sáng vàng mờ ảo hắt ra, để lộ những bóng hình nhảy múa đầy cám dỗ.
Cậu rón rén trèo qua hàng rào, tim đập thình thịch, không chắc mình đang tìm kiếm điều gì. Qua khe hở của cánh cửa sau, Minh thoáng thấy một cảnh tượng khiến máu trong người cậu sôi sục: Lan Anh, trong bộ bikini mỏng manh như không tồn tại, đứng hiên ngang trước Huy, cậu nhóc cùng tuổi mà Minh từng thấy đi cùng cô bé. Huy quỳ dưới sàn, con chim nhỏ bé của cậu bị khóa trong một cái lồng hồng phấn lấp lánh, khuôn mặt cậu đỏ ửng vì nhục nhã và khao khát. Phía sau, Hương, mẹ Lan Anh, ngồi trên giường, cái bụng bầu căng tròn lấp ló dưới ánh đèn, tay bà nắm sợi dây xích buộc cổ một người đàn ông—cha của Lan Anh, Minh nhận ra, dù ông giờ chỉ là một cái bóng thảm hại, bò lết trên sàn, liếm láp thứ gì đó với sự phục tùng tuyệt đối.
“Ôi trời,” Minh thì thầm, tay vô thức chạm vào đũng quần, nơi con chim của cậu bắt đầu cương lên, căng tức dưới lớp vải. Cậu chưa từng thấy thứ gì như thế này, chưa từng cảm nhận được luồng nhiệt chạy dọc sống lưng, vừa sợ hãi vừa kích thích. Đúng lúc đó, ánh mắt sắc lẹm của Lan Anh quét qua, bắt gặp cậu qua khe cửa. Tim Minh như ngừng đập, nhưng thay vì la hét hay đuổi cậu đi, cô bé mỉm cười—một nụ cười vừa ngây thơ vừa quỷ quyệt, khiến cậu rùng mình.
“Minh, cậu làm gì ở đó thế?” giọng Lan Anh vang lên, ngọt ngào như mật ong nhưng sắc lạnh như lưỡi dao. Cậu nhóc hoảng loạn, định bỏ chạy, nhưng chân cậu như bị đóng đinh vào mặt đất. Lan Anh bước tới, hông cô lắc lư, bộ bikini để lộ từng đường cong non nớt nhưng đầy mê hoặc. “Cậu tò mò lắm đúng không?” cô thì thào, cúi xuống gần mặt cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào má Minh. “Muốn biết bọn tớ đang chơi trò gì không? Hay… cậu muốn tham gia?”
Minh lắp bắp, không thốt nên lời, mắt cậu dao động giữa Lan Anh và cảnh tượng sau lưng cô. Hương, nhận ra sự hiện diện của cậu, bật cười, âm thanh dâm đãng vang vọng khắp phòng. “Lan Anh, con lại tìm được một con mồi mới à?” bà nói, kéo mạnh dây xích, khiến cha tôi rên lên một tiếng thảm thiết. “Đưa nó vào đi, để mẹ xem thằng nhóc này chịu được bao lâu.”
Lan Anh nắm tay Minh, kéo cậu vào trong, cánh cửa đóng sập lại sau lưng như một lời tuyên án. Cậu nhóc run rẩy, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi cơ thể Lan Anh, nơi mồ hôi lấp lánh như những viên ngọc trên làn da mịn màng. “Cậu thấy gì, Minh?” cô hỏi, giọng nói như một lời mời gọi đầy cám dỗ. “Cậu thấy Huy, thú cưng mới của tớ, đang học cách làm hài lòng tớ. Cậu có muốn giống nó không? Hay cậu chỉ muốn đứng đó, sục con chim bé xíu của mình qua lớp quần?”
Minh đỏ mặt, tay cậu vô thức che đũng quần, nhưng Lan Anh đã nhanh hơn. Cô bé luồn tay xuống, chạm vào con chim cương cứng của cậu qua lớp vải, khiến Minh rên lên, cơ thể cậu yếu đi như bị rút hết sức lực. “Ôi, cứng rồi này,” cô cười khanh khách, ngón tay cô siết nhẹ, vừa đủ để khiến cậu quằn quại. “Cậu đúng là một thằng nhóc dâm đãng, Minh. Tớ cá là cậu chưa từng được chạm vào thứ gì ngon lành như thế này, đúng không?”
Hương đứng dậy, cái bụng bầu khiến từng bước đi của bà thêm phần uy quyền. Bà tiến đến gần Minh, tay vuốt ve cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt bà. “Thằng nhóc này có tiềm năng đấy, Lan Anh,” bà nói, giọng trầm đầy đe dọa. “Nhưng nó cần biết chỗ của mình. Lột đồ nó ra, để mẹ xem nó đáng giá bao nhiêu.”
Lan Anh không chần chừ, kéo mạnh áo Minh, để lộ lồng ngực gầy gò, trắng trẻo. Cậu nhóc cố vùng vẫy, nhưng ánh mắt cô bé như thôi miên, khiến cậu bất lực. Quần cậu bị tụt xuống, con chim nhỏ bé, cương cứng, phơi bày trước ánh mắt soi mói của cả hai mẹ con. “Nhìn kìa, nhỏ xíu thế này mà cũng đòi làm người lớn,” Lan Anh chế nhạo, ngón tay cô lướt qua đầu khấc, khiến Minh rên rỉ, nước rỉ ra từ con chim non nớt của cậu.
Papa, từ góc phòng, quan sát mọi thứ với nụ cười hài lòng. “Lan Anh, con biết cách chọn đồ chơi đấy,” ông nói, giọng trầm như sấm. “Huy, lại đây. Cho thằng nhóc mới này thấy mày ngoan ngoãn thế nào.” Huy, vẫn quỳ, bò đến gần Minh, khuôn mặt cậu đỏ bừng vì nhục nhã. Lan Anh ra lệnh, “Huy, liếm chân tớ đi, để Minh học hỏi.” Huy vâng lời, lưỡi cậu lướt trên bàn chân nhỏ nhắn của Lan Anh, mắt cậu liếc nhìn Minh, vừa tủi hổ vừa kích thích.
Minh đứng đó, con chim cậu giật giật, không thể cưỡng lại cảnh tượng trước mặt. Lan Anh quay lại, nắm lấy cằm cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt cô. “Cậu muốn là thú cưng của tớ, đúng không, Minh?” cô thì thầm, môi cô gần đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cô. “Quỳ xuống, và cầu xin. Nếu không, tớ sẽ cho cả khu phố biết cậu đã nứng thế nào khi nhìn trộm bọn tớ.”
Minh run rẩy, đầu gối cậu khuỵu xuống sàn, giọng cậu lạc đi. “Làm ơn… Lan Anh… tôi muốn… tôi muốn thuộc về cậu.” Những lời ấy như một lời thề, khóa chặt số phận cậu vào vòng xoáy của sự khuất phục. Lan Anh cười, âm thanh vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, và tôi, đứng đó nhìn cha mình và hai cậu nhóc, cảm thấy lòng mình tràn ngập sự tuyệt vọng ngọt ngào. Papa đứng dậy, con cặc đồ sộ của ông cọ vào đùi Lan Anh, và ông thì thầm, “Tốt lắm, Lan Anh. Giờ thì cho thằng nhóc này thấy nó sẽ phải trả giá thế nào.”
Căn phòng lại chìm trong những âm thanh của dục vọng, tiếng rên của Lan Anh hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của Minh và tiếng xích của cha tôi. Tôi, bị xích ở góc phòng, chỉ có thể nhìn, con chim bị khóa của tôi đau nhức, nhưng lòng tôi lại rạo rực một cách bệnh hoạn, biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho sự sa ngã của Minh.

Bình luận

Để lại bình luận